Mắt Lý Thiên Mệnh nhìn xuống nền đất dưới cửa đá, có mấy chữ viết bằng máu.
Thiên Mệnh
Thật xin lỗi
Ta không xứng
Có tổng cộng tám chữ.
Nàng xin lỗi.
Tiếc rằng lời xin lỗi muộn màng, trên thế giới này không có thuốc hối hận. Con người đi nhầm một bước là sai mãi, không còn đường quay đầu.
- Tám chữ này có ý nghĩa gì? Ai biết không?
- Phải rồi, nàng bị Lý Thiên Mệnh hại chết mà sao xin lỗi hắn?
- Mấy ngày trước có tin đồn ba năm trước là Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình liên hợp hãm hại Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Đình cướp chiến hồn Thánh Thú của hắn nên mới một bước lên trời.
- Bậy bạ, chuyện này mà ngươi cũng tin?
- Vậy ngươi nói xem giải nghĩa tám chữ này thế nào?
Nhiều người thấy tận mắt Mộc Tình Tình viết tám chữ này, nhìn thấy nàng chết tại đây, nhưng không ai tiến lên ngăn cản.
Nàng dầu hết đèn tắt, ra đi rất nhanh, khi có người đến gần thì nàng đã rời khỏi thế giới này.
- Nói thật ra rất có thể sự thật là vậy, trong khoảng thời gian này ta thấy Lý Thiên Mệnh không giống hạng người thấp kém đó.
- Vậy ý của ngươi là Lâm Tiêu Đình là người thấp kém? Lo giữ miệng mình đi, muốn chết thì cứ nói đã miệng.
Nhiều người đều nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
Nói ra miệng cũng không có ý nghĩa.
Ba ngày sau, thế hệ trẻ chiến đấu, Lý Thiên Mệnh chết chắc.
- Lý Thiên Mệnh!!!
Một thiếu nữ từ phía sau chạy tới, nàng nhìn tất cả, thẫn thờ quỳ dưới đất, mặt trắng bệch khóc ướt mi.
Là Lâm Tiêu Tiêu.
Thấy cảnh này, Lâm Tiêu Tiêu rơi lệ như mưa, bờ vai run run.
Lâm Tiêu Tiêu tiến lên trước, thả Mộc Tình Tình xuống, ôm Mộc Tình Tình vào lòng gào khóc.
Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng hét vào mặt Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi hại chết Tình Tình tỷ, ngươi sẽ bị báo ứng!
Lý Thiên Mệnh đứng ở phía xa, ánh mắt thản nhiên nói:
- Tiêu Tiêu, tính cách của ngươi thành thật, trong Lôi Tôn Phủ chỉ mình ngươi là người tốt.
Lửa giận đốt cháy Lâm Tiêu Tiêu:
- Nhưng ngươi tội ác tày trời, tội không thể thứ!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi sai, ngươi quá trẻ tuổi, chưa thấy rõ nhiều thứ trên thế giới này. Ta hỏi ngươi, ca ca của ngươi đã chết chưa?
Mọi người ngẩn ngơ.
Vì sao Lý Thiên Mệnh hỏi câu này?
Sao bỗng dưng Lâm Tiêu Đình chết được?
Mọi người không biết, chỉ mình Lý Thiên Mệnh biết.
Vì sau khi Mộc Tình Tình kính rượu cho Lâm Tiêu Đình, chỉ có Lý Thiên Mệnh thấy nụ cười khinh miệt của nàng. Hắn biết Mộc Tình Tình đã làm gì đó trong rượu.
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết? Không lẽ là ngươi sắp đặt?
Lâm Tiêu Tiêu đã nghe tiếng hét của Lâm Tiêu Đình, sau này toàn phủ điều tra Mộc Tình Tình.
Lâm Tiêu Tiêu không rõ nguyên nhân chạy vào, thấy mặt Lâm Tiêu Đình trắng bệch quỳ dưới đất khóc la.
Hình như đang nói là Tuyệt Tự Tán.
Hình như nói Mộc Tình Tình rót đầy ly rượu cho Lâm Tiêu Đình lúc trong tiệc cưới.
Lâm Tiêu Tiêu linh cảm Mộc Tình Tình sẽ đến Viêm Hoàng học cung, nhưng khi nàng đuổi theo tới đây thì thấy mọi thứ.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày hỏi:
- Ý của ngươi là hắn đã chết?
Vậy thì không thể, quá nhẹ nhàng cho Lâm Tiêu Đình.
Lâm Tiêu Tiêu tức giận quát:
- Đương nhiên không!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy hắn bị phế phần nào?
Nếu Mộc Tình Tình không thành công thì nàng sẽ không chấm dứt mạng sống ở đây.
Đạo diễn vở kịch này là Lý Thiên Mệnh không kết thúc đời nàng lúc trong Trầm Uyên Đấu Thú.
- Ngươi đừng nói bậy!
Lâm Tiêu Tiêu biết tin tức Tuyệt Tự Tán liên quan mặt mũi của Lôi Tôn Phủ, chắc chắn Lôi Tôn Phủ sẽ cấm tuyên dương.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Đám người các ngươi đều là ma quỷ, sớm muộn gì các ngươi phải trả giá đắt!
Lý Thiên Mệnh nhìn đôi mắt thù hận non nớt của nàng:
- Qua vài năm nữa ngươi sẽ biết ai mới là ma quỷ thật sự.
- Tình Tình tỷ . . .
Lâm Tiêu Tiêu ôm nữ nhân lạnh băng vào ngực, rơi lệ như mưa.
Khi Lâm Tiêu Tiêu ngước đầu lên đã không thấy bóng dáng Lý Thiên Mệnh đâu.
Hắn đi rồi.
- Có ngày ta sẽ báo thù cho Tình Tình tỷ, Lý Thiên Mệnh!
Lâm Tiêu Tiêu đinh ninh tất cả bắt đầu đều là vì Lý Thiên Mệnh phế bỏ Mộc Tình Tình trong chiến trường Trầm Uyên.
Khi Lâm Tiêu Tiêu ôm Mộc Tình Tình chuẩn bị rời đi, nàng chợt thấy tám chữ máu dưới nền đất.
Thiên Mệnh, rất xin lỗi, ta không xứng.
Lâm Tiêu Tiêu đứng im tại chỗ như bị sét đánh.
Đây là chữ viết của Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình giỏi cầm kỳ thư họa, cầm của nàng du dương động lòng người, chữ của nàng xinh đẹp linh động, không ai bắt chước được.
Lâm Tiêu Tiêu không ngốc, tám chữ này đã nói lên mọi thứ ba năm trước.
Khoảnh khắc đó, da đầu Lâm Tiêu Tiêu tê dại.
Thì ra Lý Thiên Mệnh nói nàng quá trẻ tuổi không phải nhạo báng mà là sự thật.
- Đây là nhân quả báo ứng, nợ máu trả bằng máu sao . . .
Lâm Tiêu Tiêu run rẩy, nàng đã hiểu vì sao Mộc Tình Tình có thể sống đi ra chiến trường Trầm Uyên.
Lý Thiên Mệnh đã tha thứ sao?
Không hề.
Nhưng chuyện này đã sang trang, tiếp theo sẽ có món ngon hơn. Món mới có cách nấu khác với món cũ này.
Đó là một con . . .
Cá lớn.
. . .
Chu Tước hoàng cung, Thanh Loan Trai.
Trong tẩm cung, cửa cổng khóa kín, canh phòng nghiêm ngặt trước cửa.
Đám cấm vệ quân bao vây kín kẽ Thanh Loan Trai.
Tuyên Vương từ bên ngoài đi tới trước cửa tẩm cung.
Trong tẩm cung truyền ra tiếng đập phá, bên trong đã rối ren hỗn loạn.
Tuyên Vương nhíu mày nói:
- Thanh Nhi, Linh Nhi, đừng quấy nữa!
Giọng Khương Thanh Loan táo bạo vọng ra:
- Vương thúc, cho ta ra ngoài! Ta muốn về học cung!
Tuyên Vương nghiêm túc nói:
- Đừng mơ, bệ hạ tự mình ra lệnh cấm không cho hai người ra cung. Trong ba ngày này hãy ở yên đợi kết quả, có kết quả cuối cùng rồi các ngươi mới được ra khỏi đây.
Khương Thanh Loan tức giận quát:
- Không được, ít ra Linh Nhi có thể trợ giúp Lý Thiên Mệnh!
Một thiếu nữ khác không lên tiếng, nhưng ai đều biết nàng sốt ruột hơn tất cả mọi người.
Tuyên Vương trầm giọng nói:
- Giúp? Không thể giúp.
Khương Thanh Loan bực tức nói:
- Vì sao? Người khác chèn ép lên đầu chúng ta, chúng ta và Vệ phủ đời đời quen thân, Vệ phủ gặp khó khăn, chúng ta không ra tay giúp đỡ thì còn gì là cốt khí của Chu Tước vương tộc?
Tuyên Vương lắc đầu, nói:
- Ngươi nói thì nhẹ nhàng, nhưng ta không thể để các ngươi liên lụy vương tộc, khiến nhiều người vô tội trong vương tộc mất mạng vì các ngươi! Hai vị Phó Giám Sát Sử tỏ rõ phải kéo Vệ phủ xuống, Nguyệt Linh gia tộc là thân tín của họ. Nếu chúng ta hỗ trợ thì họ sẽ lấy cớ kéo Chu Tước vương tộc xuống luôn, cho Lôi Tôn Phủ xưng vương.
- Dù không giúp đỡ thì sớm muộn gì họ vẫn sẽ kéo chúng ta xuống, chẳng bằng cá chết lưới rách!
- Vậy ngươi nói cho ta nên làm sao? Phụ vương của ngươi bị Giám Sát Sử kiềm chế, không thể quay về hoàng cung, châu chấu đá xe, không có ý nghĩa.
- Không lẽ chờ chết?
- Ít ra không bồng bột nông nỗi như ngươi! Hai ngươi ngoan ngoãn ở yên, đừng đi đâu trong ba ngày này!
Tuyên Vương nói xong xoay người rời đi, trước khi đi dặn dò cấm vệ quân tuyệt đối không thể để hai vị công chúa ra ngoài.
Trong tẩm cung.
Hai tay Khương Phi Linh siết chặt thanh chắn cửa sổ, ánh mắt lóe tia hung ác nhìn ra ngoài.
. . .
Lý Thiên Mệnh đang trở về chiến trường Viêm Hoàng, trong góc bỗng có người kêu mình:
- Lý Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, là một nữ nhân xa lạ, tuổi cỡ chừng Mộ Uyển, mặc quần áo thư sinh, chính khí, trang nhã.
- Xin hỏi tiền bối là . . . ?
Đối phương trả lời:
- Thiên Cơ Cung, Tần Tuyền Vũ.
Thì ra là nàng.
Trong cuộc chiến thứ hạng nàng từng đến đây, nhưng luôn ở trong phòng riêng, Lý Thiên Mệnh chưa được thấy mặt nàng.
Nữ nhi của Tần tướng quốc.
Tần tướng quốc là trợ thủ đắc lực của Chu Tước Vương.