Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232 - Châu Chấu Đá Xe, Một Con Đường Chết

Chương 232 - Châu chấu đá xe, một con đường chết
Chương 232 - Châu chấu đá xe, một con đường chết

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tiền bối có gì sai bảo?

Tần Tuyền Vũ nhỏ giọng nói:

- Ta không thể đi Vệ phủ, ngươi truyền lời nhắn cho Vệ gia giúp ta, là bệ hạ sai ta đưa đến cho các ngươi.

Bệ hạ tức là Chu Tước Vương, đêm qua y đã bị hai vị Phó Giám Sát Sử mang đi.

- Mời nói.

Tần Tuyền Vũ nghiêm túc nói:

- Bệ hạ nói nếu bọn họ xuống tay ác, vậy có thể giết người của Lôi Tôn Phủ, nhưng cố gắng đánh bại người của Nguyệt Linh gia tộc, đây là đường sống duy nhất của Vệ gia.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hiểu rồi, đa tạ tiền bối.

Đạo lý rất đơn giản, Nguyệt Linh gia tộc mới là gia tộc được Phó Giám Sát Sử che chở. Còn về Lôi Tôn Phủ thì tình cờ có Lâm Tiêu Đình tồn tại nên có giá trị được Nguyệt Linh gia tộc trợ giúp.

Điều này không ảnh hưởng Lý Thiên Mệnh, dù sao kẻ thù của hắn đều ở trong Lôi Tôn Phủ.

Còn việc Nguyệt Linh Cơ giành danh ngạch Trầm Uyên Đấu Thú của hắn thì không có gì để phàn nàn, đó là màn kịch bày ra cho Nguyệt Linh Cơ, nếu không có người này thì sẽ không có Trầm Uyên Đấu Thú.

Tần Tuyền Vũ nói xong ẩn vào bóng tối rời đi.

Bình minh đã ló dạng, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía đông. Diễm Đô với bức tường có màu sắc chủ yếu là màu đỏ trông như rực cháy, nhìn từ xa Diễm Đô tựa nồi hơi lớn.

Hơi nóng bốc lên, máu nóng sôi trào.

Lý Thiên Mệnh đứng trên bờ tường chiến trường Viêm Hoàng, khu vực ghế trống này để dành cho Vệ gia.

Phía đối diện chiến đấu có khu vực ghế trống dành cho Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc.

Còn có một góc chỗ trống cao nhất chừa cho ba người giám thị, Chu Tước Vương và hai vị Phó Giám Sát Sử.

Mộ Dương đến sớm nhất.

Nơi này có một phòng riêng, từ cửa sổ có thể thấy rõ mọi thứ trên chiến trường Viêm Hoàng.

Canh giờ chưa tới, lòng Lý Thiên Mệnh tĩnh như nước, tay cầm Đại Lôi kiếm luyện kiếm trong phòng riêng.

Vèo!

Kiếm khí chấn động, đâm thẳng chiến trường.

- Đường kiếm Tiêu Tan, hủy thiên diệt địa.

Lý Thiên Mệnh chìm đắm trong kiếm ý.

Tiểu Hoàng Kê đứng trên cửa sổ, bá khí ngút ngàn nhìn chiến trường phương xa.

Dưới khung cửa sổ thì Bé Mèo Mun nằm chổng vó, mặc cho gió lốc bão tố thì nó vẫn nhàn nhã đi vào giấc ngủ, kê cao ngối nằm.

Chớp mắt mặt trời đã lên cao.

Mấy vạn người tụ tập trong chiến trường Viêm Hoàng, ồn ào tiếng người.

Nhân vật thượng lưu nguyên Diễm Đô dời từ tiệc cưới ở Lôi Tôn Phủ sang nơi này.

Đưa mắt nhìn đông đúc cường giả, tựa như mây đen kịt đè ép người nghẹt thở.

Nghị luận, cười khẩy, châm chọc, đứng theo hàng, đủ loại thảo luận ở khắp nơi.

Rõ ràng công lao ngàn năm bồi dưỡng vô số cường giả không bằng một lần chọn sẵn người, thiên vị của Giám Sát Sử.

Gia tộc lánh đời Vệ phủ đã đến đường cùng.

Người cho rằng mình đứng ngoài cuộc không biết đạo lý gọi là môi hở răng lạnh.

- Người Vệ gia tới rồi!

Cùng với tiếng ồn ào, chiến trường Viêm Hoàng càng sôi trào hơn, vô số ánh mắt châm chọc cùng nhìn phương hướng học cung, rất ít có ánh nhìn thương hại, đồng tình.

Trên thế giới này có nhiều nhất là kẻ xem náo nhiệt.

- Mà công nhận, ta rất muốn biết ba ngày sau còn vài người trong nhóm người này sống sót?

- Phó Giám Sát Sử tự mình tọa trấn, e rằng sẽ không cho Vệ phủ có khả năng tro tàn lại cháy.

- Theo ta thấy Chu Tước quốc sắp đổi trời, thế lực khủng bố vực ngoại trực tiếp can thiệp.

- Về sau hai gia tộc lớn trong nước không còn là Chu Tước vương tộc và Vệ phủ nữa, đổi thành Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc.

- Tuy là vậy nhưng đừng nói thẳng ra thế chứ.

- Đúng, đúng, dù sao Chu Tước Vương là người giám thị hôm nay.

Bọn họ không có khái niệm về giám thị Thánh Thiên Phủ, dù là Giám Sát Sử cũng chỉ có một phần quyền lực. Ví dụ như bọn họ không thể trực tiếp đuổi Vệ gia đi, cho Nguyệt Linh gia tộc vào thế chỗ.

Nguyệt Linh gia tộc muốn trường tồn ngàn năm trong Chu Tước quốc thì ít nhất phải chứng minh thực lực trong cuộc chiến ba ngày này.

So sánh với Lôi Tôn Phủ thì đúng là Vệ phủ rất ít người.

Giờ phút này, trừ già yếu phụ nữ và trẻ em ra chưa đầy ba mươi người đến.

Lấy Vệ Thiên Thương dẫn đầu, toàn Vệ phủ đã đứng trên chiến trường.

Mộ Dương dựa vào cửa phòng riêng, khoanh tay hỏi:

- Thiên Mệnh, lĩnh ngộ sao rồi?

Vẻ mặt Mộ Dương bình thản, trước đại chiến vẫn ung dung không dao động.

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Suýt đâm thủng lớp cửa sổ giấy.

Mộ Dương nói:

- Nhìn ra được, không ra ba ngày sẽ luyện thành đường kiếm này.

Mộ Dương đã sớm phục trước thiên tư đến từ mười vòng tròn của Lý Thiên Mệnh.

Mộ Dương nói:

- Đi ra gặp ngoại công của ngươi.

Lúc Lý Thiên Mệnh đi ra thì nhóm người Vệ Thiên Thương đã ngồi vào chỗ.

Lão nhân ngồi dựa vào ghế, mắt bắn ra tia sáng vàng chói mắt.

Nhưng người như Lý Thiên Mệnh cũng có thể nhìn ra lão rất mệt mỏi, người không chút máu. Tình trạng của lão ảnh hưởng tình trạng nguyên Vệ phủ, đám người Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn, Vệ Quốc Hào hơi cúi đầu.

Phỏng chừng đêm qua oán trách nhau cả đêm.

May mắn Lý Thiên Mệnh không trở lại.

Vệ Thiên Thương nhìn hắn chằm chằm, nét mặt giãn ra đôi chút:

- Thiên Mệnh, nghe nói gần đây ngươi tu hành khá tốt.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Vâng.

- Ba năm trước ngươi và Lâm Tiêu Đình có ân oán, giờ là phút báo thù tốt nhất của ngươi?

- Đúng vậy!

- Có nắm chắc không?

- Có, mười phần mười.

Lý Thiên Mệnh nói xong nhếch môi cười.

Không ai biết trong lòng hắn đang sôi trào dung nham.

Lời thốt ra, người Vệ gia đều giật nảy mình.

Ai đều biết thế hệ trẻ là vòng đấu Vệ gia không có hy vọng nhất, nhóm Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên không thể gánh vác trách nhiệm.

Đối phương có hai đệ tử Thánh Thiên Phủ.

Khi cần điệu thấp nhất thì Lý Thiên Mệnh bâng quơ nói chắc chắn trăm phần trăm.

Vệ Thiên Hùng lắc đầu thở dài:

- Thiên Mệnh, có thể bỏ tật khoác lác được không? Đã đến hôm nay rồi còn muốn cho người ta có thêm trò cười nhạo báng Vệ gia chúng ta?

Vệ Tử Côn nghiến răng nghiến lợi:

- Mới có chút thành tựu đã vênh váo, hoàn toàn không biết Vệ phủ chúng ta rơi vào nguy cơ như thế nào, còn dám cười.

Vệ Tịnh tức giận nói móc:

- Các ngươi chán nản buồn rầu, không cho hắn có tự tin, có cốt khí hơn các ngươi sao?

Hai huynh đệ rầu rĩ, oán trách, lo lắng cả buổi tối khiến không khí Vệ phủ nặng nề.

Đám tiểu bối Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên câm như hến, thẫn thờ. Bọn họ sớm cho rằng Vệ gia đánh mất đại thế, như chim sợ cành cong.

Vệ Tử Côn tức giận quát:

- Ngươi còn không biết ngượng nói nữa? Nếu không tại ngươi thì phụ thân sẽ rơi vào tình trạng như hôm nay sao? Anh danh cả đời của phụ thân sắp hổ lạc bình dương bị khuyển khi!

Vệ Tử Côn ôm cục tức suốt một ngày, tức giận vì Vệ Tịnh.

Trở lại không sớm không muộn chọn ngay lúc này.

Gã không thèm quan tâm Vệ Tịnh sống không được vài ngày, bọn họ chỉ biết rằng hiện tại Vệ phủ hoàn toàn không có đường sống. Vốn đã lung lay, nay Vệ Thiên Thương ốm yếu thì càng đi vào ngõ cụt.

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Hai vị cữu cữu, muốn trách cứ thì sao không tự trách mình vô dụng, không chống đỡ nổi Vệ gia, bị người ta chọn đánh vào điểm yếu nhất?

Lẽ ra không thể nội chiến trước khi đánh trận, nhưng không nên khách khí với loại người ảnh hưởng sĩ khí này.

Vệ Tử Côn tức giận nói:

- Láo! Ngươi còn biết giáo dưỡng, tôn ti không!?

Giọng Vệ Thiên Thương lạnh lùng và cứng rắn nói:

- Câm miệng lại hết! Thiên Hùng, Tử Côn, các ngươi nghe đây, hôm nay Vệ Thiên Thương này có chết ở đây cũng sẽ không cúi đầu trước bọn họ! Nếu các ngươi vẫn vô dụng oán trách này kia như vậy thì có thể cắt đứt quan hệ với ta ngay bây giờ, trực tiếp rời đi!

Bình Luận (0)
Comment