Vệ Thiên Hùng lên tiếng:
- Phụ thân đừng hiểu lầm chúng ta, chúng ta cũng sẽ tử chiến đến cùng vì gia tộc, chẳng qua gai mắt tiểu tử này kiêu căng ngang ngược, không biết sống chết.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng nói:
- Vậy thì ngươi tốt nhất là sống đến ngày mốt, thấy tận mắt ta có biết sống chết là thế nào không!
Ngày mai là quyết đấu thế hệ trung niên, chắc chắn bọn họ sẽ ra trận.
Vệ Tịnh kéo hắn:
- Được rồi, đừng nói nữa, Mệnh Nhi.
Vệ Thiên Hùng bực bội, nói sao thì gã là trưởng bối vậy mà liên tục bị cãi lại, nên rất tức giận.
Lý Thiên Mệnh lười quan tâm hai tên hèn này.
Trưởng bối thì sao?
Chỉ có người như Mộ Dương, trước trận chiến vẫn gặp nguy không sợ, trung can nghĩa đảm đầy mình, đáng tin như vậy mới gọi là trưởng bối.
Lý Thiên Mệnh trở về phòng riêng tiếp tục luyện kiếm. Vệ Thiên Thương và Thần Phạt Thiên Vương Vệ Kình liếc nhau.
Vệ Thiên Thương cười khổ lắc đầu.
Vệ gia truyền thừa nhiều đời, người có cốt khí nhất, không sợ hãi sống chết nhất lại là người chưa từng nhận sự giáo dục của lão. Còn con cháu từ nhỏ được lão dạy đến lớn, đứng trước nguy nan toàn tộc lại lộ ra lòng run sợ của kẻ yếu.
Vệ Kình hỏi:
- Ca cảm thấy Thiên Mệnh thế nào?
Vệ Thiên Thương nói:
- Có đủ niềm tin và ý chí, chờ xem vận mệnh của hắn thế nào.
Vệ Kình nói:
- Nếu có thể thắng hai ngày đầu, cố gắng không để người trẻ tuổi quyết định vận mệnh của Vệ phủ, dù sao áp lực quá lớn, rất hung hiểm.
Vệ Thiên Thương gật đầu.
Nói là một nhẽ, nhưng thắng thế hệ lão, trung đâu dễ vậy?
Không có nhiều thời gian cảm khái, vì giờ phút này, Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc đã đến.
- Hai nhà thật đông người!
Có hơn trăm người đến chỗ đối diện Vệ gia, chiến trường Viêm Hoàng càng sôi trào, kinh thán.
Nguyệt Linh gia tộc tạm được, số người đông gấp hai lần Vệ gia.
Lôi Tôn Phủ thì ít nhất đông hơn Vệ gia gấp ba lần.
Cộng lại số người hai bên quyết đấu là năm so với một.
Năm người đánh một người, xa luân chiến đủ mệt chết, còn cơ may nào nữa?
Khi thành viên hai gia tộc đều đến nơi, người Diễm Đô biết dù chưa bắt đầu đánh nhau thì trận quyết đấu gia tộc Thiên Phủ cũng đã kết thúc.
Vệ gia, châu chấu đá xe.
- Đáng đời, nếu không phải tự giữ thanh cao của gia tộc lánh đời, phát triển nhiều hậu duệ, hấp thu nhân tài từ các nơi giống như Lôi Tôn Phủ thì sẽ đến mức như hôm nay sao?
- Vệ Thiên Thương quá thanh cao, quá kiêu ngạo nên mới bị dồn tới ngõ cụt.
- Gia tộc lánh đời, không tranh quyền thế? Ha ha, không tranh thì sẽ mất năng lượng tranh cướp.
- Hiện giờ gia tộc khổng lồ Lôi Tôn Phủ sánh bằng Chu Tước vương tộc, mới là siêu thế gia thật sự của Chu Tước quốc ta!
Đánh kiểu gì?
Lôi Tôn Lâm Triệu còn ba huynh đệ.
Lôi Soái Lâm Thiên Giám thì huynh đệ thành đàn, tổng cộng năm người.
Thế hệ trẻ có hai đệ tử Thánh Thiên Phủ trấn giữ.
- Theo ta thấy thì hai vị đệ tử Thánh Thiên Phủ không có cơ hội ra sân.
- Biết tại sao không?
- Vì ba ván thắng hai là thắng rồi, không cần đánh đến ván thứ ba.
- Ngươi sai rồi, ta nghe trong tiệc rượu đêm qua Giám Sát Sử bảo rằng mặc kệ thắng thua hai trận đầu thế nào vẫn sẽ đánh ba trận.
- Tại sao vậy? Thắng hai trận là người thắng rồi, tại sao còn phải đánh ván thứ ba?
- Vậy mà không hiểu? Có lẽ Giám Sát Sử đặc biệt thêm vào, chắc chắn Lâm Tiêu Đình đề nghị điều này, hắn muốn giết Lý Thiên Mệnh.
- Hiểu rồi.
. . .
Lý Thiên Mệnh nhắn lại tin tức của Tần Tuyền Vũ cho Mộ Dương, y đã hiểu thấu.
Mộ Dương nhìn phía đối diện, nghi hoặc hỏi:
- Nguyệt Linh Cơ đến rồi nhưng vì sao không thấy Lâm Tiêu Đình?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hy vọng hắn còn giữ được trọn vẹn sức chiến đấu.
- Là sao?
Lý Thiên Mệnh kể lại chuyện xảy ra trong tiệc cưới.
- Ta sai người đi hỏi thăm xem sao. Chúng ta có nội ứng trong Lôi Tôn Phủ, bọn họ có thể giấu việc quyết đấu, nhưng nếu Lâm Tiêu Đình xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Mộ Dương đi giây lát, khi trở về thì ánh mắt là lạ.
- Như thế nào?
Mộ Dương nói:
- Tuyệt Tự Tán.
Lý Thiên Mệnh gật gù:
- À.
Tuyệt Tự Tán là Lâm Tiêu Đình hết đường gieo giống.
Lời nói thật linh nghiệm.
Thậm chí nên bảo rằng Mộc Tình Tình làm như vậy vì Lý Thiên Mệnh từng chúc phúc câu đó cho hai người.
- Tiếc rằng không cần thiết, vì hắn không sống lâu hơn ngày mốt.
Lý Thiên Mệnh gác Đại Lôi kiếm trên cửa sổ, chỉ hướng Lôi Tôn Phủ.
Ngày mốt chắc chắn Lâm Tiêu Đình sẽ xuất hiện.
Lúc này, toàn trường oanh động.
- Giám Sát Sử đại nhân, Chu Tước Vương!
Nhân vật mà mọi người mong đợi rốt cuộc đến rồi.
Trước bao cặp mắt nhìn, hai vị Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên, Tống Nhất ngồi ở vị trí cao nhất chiến trường Viêm Hoàng, môi treo nụ cười.
Bên trái bọn họ là Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc, phía sau là Vệ gia lác đác vài người.
Bọn họ đến tức là khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ sắp bắt đầu.
Nhìn về phía Lôi Tôn Phủ, có lẽ vì Lâm Tiêu Đình mất khả năng nối dõi tông đường nên ai nấy sát khí ngập trời. Trong đó Lôi Tôn Lâm Triệu, Lôi Soái Lâm Thiên Giám là hung hăng nhất.
Bọn họ không ngờ Mộc Tình Tình treo cổ trước cửa học cung, khi tới nơi thì Lâm Tiêu Tiêu đã mang xác chết rời đi, làm Lâm Tiêu Đình mất cơ hội bầm thây Mộc Tình Tình ra mảnh vụn.
Mắt thấy khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ sắp bắt đầu, cả gia tộc đành đến tham gia chiến đấu trước, bọn họ trút tức giận và táo bạo lên người Vệ gia.
Trước sự chứng kiến của bao người, Chu Tước Vương đứng cạnh hai vị Phó Giám Sát Sử, cao giọng tuyên bố:
- Các vị đều biết vì sao tụ tập ở đây hôm nay. Đây đã định sẵn là cuộc quyết đấu đặc sắc, hy vọng hai gia tộc đều có thể tự chứng minh bản thân. Ta đây may mắn được hai vị Giám Sát Sử đại nhân giao cho chủ trì toàn trường, cũng đại biểu toàn thể nhân dân Chu Tước quốc giám sát cuộc quyết đấu này. Ta không nói dài dòng, hôm nay là thế hệ trước của hai gia tộc quyết đấu với nhau, mời phái ra anh hào của hai bên bước vào chiến trường!
Hiện giờ đã là thế như nước với lửa, căn bản không cần giới thiệu dài dòng, lãng phí thời gian.
Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên bỗng thốt ra hai chữ:
- Chậm đã!
Toàn trường cúi đầu, yên lặng nghe Giám Sát Sử dặn dò.
Cận Nhất Huyên cười khẽ, không biết lấy đâu ra một quả cầu nhỏ trong suốt, quả cầu bay ra khỏi tay gã, bỗng phình to.
Oong!
Một kết giới thiên văn phong cấm chiến trường Viêm Hoàng, đương nhiên, chỉ giới hạn trong chiến trường, mấy vạn người ngồi trên khán đài đều ở ngoài kết giới.
- Kết giới thiên văn này khác với Trầm Uyên Đấu Thú, vào được nhưng không ra được, vậy thì hai bên có thể giao chiến thỏa sức, không cần lo phá hoại xung quanh, càng không cần lo tổn thương người vô tội. Phân ra thắng thua rồi ta sẽ mở ra đường cho các ngươi ra vào.
Còn nhớ kết giới thiên văn trong chiến trường Trầm Uyên vô cùng to lớn, đụng vào nó sẽ bị cuốn đi góc nào đó trong chiến trường Trầm Uyên.
Kết giới thiên văn này là bức tường trong suốt, sau khi đi vào mới chính thức là cuộc chiến của thú bị nhốt.
Dư ba chiến đấu không lan ra được, người cũng không thể ra.
May mắn không gian đủ lớn cho đấu thủ tung hoành ở bên trong.
- Có thể bắt đầu.
Cận Nhất Huyên nói xong, kết giới thiên văn bao phủ chiến trường mở ra lối vào ở trước mặt hai bên.
Hôm nay là chiến đấu của thế hệ trước.
Bên Vệ phủ chỉ có hai người có thực lực ra trận.
Vệ Kình và Vệ Thiên Thương.
Nên giờ phút này, Vệ Kình không chút do dự bay lên, hóa thành tia chớp đánh vào chiến trường Viêm Hoàng.
- Vệ phủ Vệ Kình, xin chiến!
Tia chớp bủa giăng trong mắt lão nhân này, tiếng quát xin chiến bày ra cốt khí của Vệ phủ.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không đầu hàng khi chưa đánh!