Lời tuyên bố này bá đạo, bàng bạc, chấn kết giới thiên văn rung rinh.
Vệ Kình ngước đầu lên nhìn về phía Lôi Tôn Phủ, Nguyệt Linh gia tộc. Thú Nguyên của cường giả Thiên Ý cuồn cuộn, thiên hạ biến đổi phong vân.
Ý chí này thiêu đốt chiến trường, khiến mấy vạn người sóng lòng trào dâng.
- Vệ Kình, năm xưa được gọi là quỷ cuồng chiến đấu của Vệ phủ, suýt đánh hạ huynh trưởng, giờ lớn tuổi vẫn có khí phách như vậy.
Khí thế của Vệ Kình khiến người phải kính sợ, xem như làm tấm gương cho nhóm Vệ Thiên Hùng.
Bên Lôi Tôn Phủ, một lão nhân vạm vỡ bước ra, lao vào kết giới thiên văn, đáp xuống trước mắt Vệ Kình.
- Lôi Tôn Phủ, Lâm Thịnh, nghênh chiến!
Lâm Thịnh, đệ đệ thứ bảy của Lôi Tôn, trẻ hơn Vệ Kình mười tuổi.
Qua tuổi năm mươi thì càng già hơn càng chịu thiệt.
Lôi Tôn Lâm Triệu có ba huynh đệ đứng hàng thứ ba, bốn và bảy. Trên đường tu luyện, ít nhất ở Chu Tước quốc thì nam giới có ưu thế hơn nữ giới, đến tuổi cỡ bọn họ thì cơ bản đều là nam nhân quản lý gia tộc. Lâm Thịnh không lớn hơn Vệ Thiên Hùng bao nhiêu, trước mắt vẫn ở lứa tuổi sung sức nhất.
Lâm Thịnh cười âm trầm:
- Vệ Kình, đã rửa sạch cổ chưa?
Đây là trận chiến đầu tiên, phải đánh thật đẹp.
- Ra tay đi, khiêu khích bằng lời nói là hành vi của kẻ yếu đuối.
Giờ phút này, hai vị cường giả dày dạn kinh nghiệm ánh mắt giao nhau, sát khí ngút trời.
Bùm!
Một con chim bằng màu tím to lớn từ sau lưng Vệ Kình bay lên trời, nó giương rộng cánh, lôi đình bủa giăng, sấm chớp đì đùng.
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thấy thú bản mệnh to như vậy.
Đây là Kình Thiên Tử Điện Bằng.
Thú bản mệnh thất giai thượng phẩm, cùng đẳng cấp với Phong Tuyết Ly Long, nhưng đây là con thú bản mệnh trưởng thành đến mức tận cùng rồi.
Cùng là thất giai, nó to hơn thú con gấp ba lần, cánh giương rộng che kín trời.
Tiếng chim hót sắc nhọn chói tai.
Keng!
Trong tiếng giòn vang, Vệ Kình cầm thanh Lôi Đình Chiến Kích.
Một phu chắn ải, giơ đao chắn hết!
- Lâm Thịnh, đến chịu chết đi!
Hào tình này, khí phách này, vô song cõi đời!
Khoảnh khắc Vệ Kình ra tay, mấy vạn người có mặt có ai dám nói Vệ phủ chưa chiến đã tan tác, hoàn toàn không có sức đánh trả không?
Quyết đấu sống chết ba ngày, kết luận bây giờ còn quá sớm.
Dù Vệ gia suy sụp nhưng muốn nghiền áp nó, dù có là sư tử đực cũng phải trả giá gãy hàm răng.
Trận chiến bùng nổ.
Lâm Thịnh bên Lôi Tôn Phủ gọi ra thú bản mệnh thất giai thượng phẩm cùng đẳng cấp, Thiên Lôi Hắc Báo. Con Thiên Lôi Hắc Báo bá đạo hung tàn, toàn thân giăng đầy tia chớp đen, dữ tợn khát máu.
Sau khi Bé Mèo Mun lớn lên nếu cũng có bề ngoài oách như vậy thì Lý Thiên Mệnh không cần lo đến rụng tóc nữa.
Thiên Lôi Hắc Báo đáng sợ hơn Thiểm Điện Báo của Liễu Thiên Dương nhiều.
Giờ phút này, Lâm Thịnh cầm thú binh trường kiếm không biết đẳng cấp cỡ nào, điều khiển Thiên Lôi Hắc Báo vọt lên cao đấu với Vệ Kình.
- Thiên Ý!
Lý Thiên Mệnh đứng bên khung cửa sổ, nhìn chăm chú vào cuộc chiến đấu này.
Nói thật thì Ngự Thú Sư Linh Nguyên cảnh không thể nào xem cuộc chiến rồi cảm nhận được hết ảo diệu trong quyết đấu giữa cường giả cảnh giới Thiên Ý.
Nhưng Lý Thiên Mệnh mong muốn luyện Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, hắn vừa xem cuộc chiến vừa múa kiếm.
Nguyên chiến trường Viêm Hoàng chỉ có một mình Lý Thiên Mệnh làm như vậy, những người khác chìm đắm trong chiến đấu căng thẳng này.
- Cường giả Thiên Ý thi triển mỗi chiêu chiến quyết đều dung hợp vào cảm ngộ thiên ý của mình. Chúng ta không thể nhìn ra uy lực thiên ý của họ, đối thủ của họ thì cảm nhận được điều đó.
Cuộc chiến này ngưng tụ tinh hoa tu luyện năm, sáu mươi năm của hai bên, đẳng cấp quá cao với Lý Thiên Mệnh. Nhưng chỉ lĩnh ngộ được một phần vạn ảo diệu đó đủ cho hắn tu hành lên như diều gặp gió.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong kết giới thiên văn, thần thông Linh Nguyên, Quy Nhất khí tràng, chiến quyết Thiên Ý kinh thiên động địa.
Mỗi đợt giao phong, mỗi lần va chạm đều khiến kết giới thiên văn run rẩy, khiến tường thành và chỗ ngồi rung rinh.
Hai bên đều dùng lực lượng lôi đình kích phát bốn phương.
Keng keng keng!
Lý Thiên Mệnh múa kiếm trong phòng riêng, từ bước đầu Quỷ Vũ đến Thiên Kiếp, bị kẹt ở đường kiếm cuối cùng Tiêu Tan.
Hắn bắt đầu lại một vòng, nhìn chiến đấu vừa múa kiếm, lặp lại thử thách.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vèo!
Chiến đấu và tu luyện của Lý Thiên Mệnh gần như cùng lúc.
Giọng của Vệ Kình văng vẳng trong thiên địa:
- Muốn hạ được ta thì ngươi còn hơi non!
- Phụt!
Lâm Thịnh hộc máu ngã xuống đất, Thiên Lôi Hắc Báo quỳ rạp, người chảy máu ròng ròng.
Trận chiến đấu này kịch liệt dữ dội, đại chiến đến giây thứ ba mươi thì Lâm Thịnh bắt đầu tan tác.
Đến phút này thì thua thảm tại chỗ.
Vệ Kình đáp xuống đất, nâng Lôi Đình Chiến Kích lên chỉ hướng Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc, sĩ khí bên Vệ phủ rốt cuộc lên cao.
Toàn trường tĩnh lặng, mọi người không ngờ Vệ Kình thắng nhẹ nhàng như vậy.
- Vệ gia không dễ đối phó nhỉ?
Có người cảm thấy trong cuộc quyết đấu này, Vệ gia nên như chó nhà có tang, bị nghiền áp từ đầu tới đuôi mới đúng.
Bên Lôi Tôn Phủ thì ai nấy mặt xanh mét, sát khí dâng trào.
Rất rõ ràng, tuy Nguyệt Linh gia tộc tranh cướp Thiên Phủ nhưng bên dẫn đầu chiến đấu hôm nay là Lôi Tôn Phủ.
Chu Tước Vương tuyên bố:
- Lâm Thịnh đấu thua, Lôi Tôn Phủ còn ai nghênh chiến không?
Trong những ánh mắt chăm chú theo dõi, tứ đệ Lâm Hạo của Lâm Triệu ra sân:
- Ta, Lâm Hạo ra trận!
Lâm Hạo đáp xuống chiến trường Viêm Hoàng, nhìn Vệ Kình hơi thở dốc, lão cười nói:
- Vệ Kình, cả đời chúng ta đánh mười tám trận, ta thua ngươi mười tám trận.
Lâm Hạo cùng tuổi với Vệ Kình.
Vệ Kình nhấc Lôi Đình Chiến Kích lên, khí huyết ngút trời:
- Cộng với hôm nay là trận thứ mười chín!
Kình Thiên Tử Điện Bằng ở sau lưng lão dâng trào tia điện.
- Vậy thì sao? Sau ta còn có tam ca của ta, phía sau ngươi còn có ai? Ngươi rất mạnh, nhưng vậy thì sao? Hôm nay chúng ta sẽ xa luân chiến đánh chết ngươi, có phục không? Ha ha ha ha ha ha!
Xa luân chiến?
Vệ Kình nheo mắt, lão biết đây mới là điểm đáng sợ nhất của Lôi Tôn Phủ trong lúc này. Bọn họ có đông huynh đệ, nhiều người.
- Thương Vân Điện Văn!
Cùng là thú bản mệnh thất giai thượng phẩm, con này là thú bản mệnh loài côn trùng hệ lôi đình, nó càng đáng sợ, càng khó đề phòng hơn.
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thấy con muỗi khổng lồ như vậy.
Con muỗi có râu sắc bén như trường thương, mọc đầy gai ngược. Chân dài của nó chi chít gai bén mọc ngược, lôi đình phủ lên người nó, rắn điện trườn bò, lúc vỗ cánh phát ra tiếng ù ù như ma quỷ, khiến người tâm thần rối bời.
Lâm Hạo tóc trắng bay bay điều khiển Thương Vân Điện Văn mất bóng dáng, giết hướng Vệ Kình:
- Chết!
- Xa luân chiến chỉ là bắt đầu, tiếp theo huynh đệ chúng ta sẽ từ từ chơi với cả nhà các ngươi!
Tiếng cười của Lâm Hạo văng vẳng không dứt.
Trước mấy vạn cặp mắt, Vệ Kình và Kình Thiên Tử Điện Bằng quyết đấu với Lâm Hạo cùng Thương Vân Điện Văn.
Thực lực của Lâm Hạo ngang ngửa Lâm Thịnh, nhưng lão ở tình trạng sung sức, Vệ Kình thì đã dốc hết sức chiến với một người.
Nên cách đánh của Lâm Hạo rất khôn ranh, lão không đấu ngay mặt với Vệ Kình mà vòng quanh, làm tiêu hao.
Thương Vân Điện Văn còn kèm theo thuộc tính hệ kịch độc, trong hoàn cảnh kín mít như kết giới thiên văn càng thích hợp cho nó tản ra khói độc, ngưng kết không tán đi.
Điều này mang đến rắc rối lớn cho Vệ Kình, nhưng lão là cường giả có tâm huyết.
Giết!
Vệ Kình và Kình Thiên Tử Điện Bằng phối hợp, trong chiến trường Viêm Hoàng này, một người một thú, nơi tia chớp vụt qua đâu là Thương Vân Điện Văn chỉ có thể né tránh.