Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 235 - Chương 235 - Ngươi Phải Chết

Chương 235 - Ngươi phải chết
Chương 235 - Ngươi phải chết

Tiếng rống của Vệ Kình kinh thiên động địa:

- Lâm Hạo, đã lớn tuổi vậy rồi mà ngươi vẫn nhát như chuột! Ta khinh thường ngươi!

Lâm Hạo cười khẩy:

- Ha ha ha!

Lão không tiếp chiến, vẫn liên tục tiêu hao, quấy nhiễu.

Khói độc của Thương Vân Điện Văn càng lúc càng nhiều, tràn ngập kết giới thiên văn phong kín, Vệ Kình khó thể ngăn cản.

- Đồ hèn nhát, người thô bỉ không xứng trở thành đối thủ của ta!

Vệ Kình phóng lên cao, ở cùng một chỗ với Kình Thiên Tử Điện Bằng.

Oong!

Kình Thiên Tử Điện Bằng thi triển thần thông Linh Nguyên, ngàn vạn lôi đình tụ tập trên người Vệ Kình.

- Thua!!!

Vệ Kình hóa thành chiến thần lôi đình, một chiêu giáng xuống, lôi đình vô tận bùng nổ, có thế khai thiên tích địa.

Công kích hung hãn như vậy làm toàn trường sôi trào, mọi người đứng dậy.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bị áp chế, Lâm Hạo không có đường trốn.

Ba mươi giây sau, Lâm Hạo bị thần thông Linh Nguyên của Kình Thiên Tử Điện Bằng đánh trúng, khốn khổ ngã xuống đất.

Vệ Kình thừa dịp chiến cơ lôi đình chặt đứt một chân dài của Thương Vân Điện Văn.

Lâm Hạo thua.

Lão nhanh chóng bò dậy, nhếch mép mỉa mai:

- Vệ Kình, dù ngươi đánh bại ta lần thứ mười chín thì sao? Xem bộ dạng hiện giờ của ngươi làm sao đánh thắng được tam ca của ta?

Gia tộc đông đúc thì lên mặt vậy đấy.

Tuy Lâm Hạo yếu xìu không đánh lại, nhìn như mất mặt, thoạt trông Vệ Kình rất lợi hại, nhưng vậy thì sao?

Sau lưng Vệ Kình là Vệ Thiên Thương chỉ có sáu phần sức chiến đấu.

Sau lưng Lâm Hạo có tam ca Lâm Nhung, có Nguyệt Linh Hồng, còn có Lôi Tôn.

Giờ phút này, chiến đấu kịch liệt hai trận, đặc biệt là hít vào khói độc của Thương Vân Điện Văn khiến Vệ Kình và thú bản mệnh đều hít thở khó khăn, sắc mặt xanh tím.

Chu Tước Vương nói:

- Lâm Hạo thua trận, mời Nguyệt Linh gia tộc phái người ra.

Nói thật thì sức chiến đấu mạnh mẽ của Vệ Kình mang đến rung động cho các nhân vật tầng thượng lưu trong Diễm Đô.

Vốn tưởng thực lực của Vệ Kình ngang ngửa với nhóm Lâm Hạo, nhưng bây giờ lão liên tục đánh thắng hai người.

Tiếc rằng khi người thứ ba xuất hiện ở trước mặt Vệ Kình thì vô cùng khó khăn.

- Lôi Tôn Phủ, Lâm Nhung ra trận.

Đó là một lão nhân tóc bạc dán người thon dài, phong cách ăn mặc nho nhã khéo léo. Lão xuất hiện trước mắt Vệ Kình, tuy tuổi đã gần cổ lai hy* nhưng sức chiến đấu vẫn kinh người.

(*) Cổ lai hy – thất thập cổ lai hy: Là người qua tuổi bảy mươi, tức là đã thọ, sau này càng lớn tuổi thì càng thọ, là niềm vui của con cháu.

Đây là lão tam của Lôi Tôn Phủ, Lâm Nhung.

Trong thế hệ Lôi Tôn, Lâm Nhung luôn là người thứ hai, đứng sau Lôi Tôn.

Hơn nữa thực lực của Lâm Nhung vẫn luôn ngang ngửa với Vệ Kình.

Lâm Nhung cầm một cây Lôi Đình Trường Mâu, lạnh nhạt nói:

- Vệ Kình, hôm nay biểu hiện của ngươi không làm Vệ gia mất mặt, nhưng ngươi có thể đi xuống rồi.

Vệ Kình cao giọng cười to:

- Đúng rồi, mất mặt là các ngươi, luân phiên mà chiến, tên nào cũng yếu hèn!

Đây đúng là điểm đáng mất mặt của Lôi Tôn Phủ, ba huynh đệ xa luân chiến Vệ Kình.

Lâm Nhung lạnh lùng cười:

- Ra trận đúng theo quy tắc, không có gì mất mặt cả. Ta có thể thừa nhận ngươi lợi hại, nhưng được ích gì? Vẫn phải thua.

Một con chim khổng lồ năm màu bay lên từ sau lưng lão.

Đây là tiến hóa từ Tam Sắc Lôi Minh Điểu, Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu!

Hơn nữa là Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu trong tình trạng hoàn toàn trưởng thành.

Tia chớp năm màu chạy dọc người con chim khổng lồ, đan xen vào nhau phát ra tiếng nổ lốp bốp khiến người da đầu tê dại.

Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu phát ra tiếng rít chói tai hướng tới Kình Thiên Tử Điện Bằng, đôi mắt lấp lóe tia chớp.

- Chết!!!

Lâm Nhung nhảy lên Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu, cầm Lôi Đình Trường Mâu, lão tựa như kỵ binh bầu trời giết hướng Vệ Kình.

Thần thông Linh Nguyên: Ngũ Sắc Thiên Lôi.

Tia chớp năm màu trên người Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu tụ lại thành một điểm giáng xuống đầu Vệ Kình, hủy thiên diệt địa.

Đùng!

Đùng!

Đùng đùng đùng!

Năm thiên lôi màu khác nhau đan vào nhau điên cuồng giáng xuống.

Lông chim toàn thân Kình Thiên Tử Điện Bằng lấp lánh, một cái lưới tia chớp to lớn đan vào nhau giăng trên đầu Vệ Kình.

Một người một chim cùng chịu đựng thần thông Linh Nguyên thứ nhất của Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu.

Nhưng đối phương có đến bảy thần thông.

Lôi đình nổ tung, Lâm Nhung cầm Lôi Đình Trường Mâu thi triển chiến quyết Thiên Ý quỷ dị mà bá đạo đâm tới trước.

Lôi đình chạy trên trường mâu tựa như con rồng độc.

Keng!

Binh khí va chạm, âm thanh chói tai chấn động toàn trường.

Tiếng keng kéo dài ít nhất mười giây làm màng tai của Lý Thiên Mệnh đau nhức.

- Thiên Ý cảnh thật mạnh!

Lý Thiên Mệnh vô cùng khát vọng cảnh giới này.

Nhưng cục diện thế này thì trận chiến khiến người lo lắng.

Lâm Nhung vốn đã có thực lực đánh với Vệ Kình, nhưng Vệ Kình liên tiếp đánh thắng hai người, còn trúng kịch độc của Thương Vân Điện Văn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bốn bóng dáng điên cuồng va chạm trong kết giới thiên văn, như có bốn loài thú dữ chém giết nhau trên sân đấu.

- Thua!!!

Bọn họ đại chiến suốt một khắc đồng hồ, cuối cùng Lâm Nhung phá vỡ cân bằng.

Mất sức nhiều, người trúng kịch độc, Vệ Kình chỉ dựa vào đấu chí chống đỡ, nhưng đến lúc này thì hết chống chọi nổi.

Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu quét qua, Vệ Kình và Kình Thiên Tử Điện Bằng bị buộc tách ra.

- Chết!!!

Lâm Nhung đột nhiên xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, Lôi Đình Trường Mâu đâm từ đỉnh đầu con chim xuống.

Kình Thiên Tử Điện Bằng phát ra tiếng rên rỉ, sau đó đánh mất sự sống.

Kình Thiên Tử Điện Bằng chết.

Khóe mắt Vệ Kình nứt ra.

Đó là đồng bọn cùng chiến đấu hơn sáu mươi năm.

- Lâm Nhung!!!

Vệ Kình không ngờ đối phương thật sự muốn hạ sát thủ như vậy, đánh bại là được rồi, không cần đánh chết!

Vệ Kình không hề giết hai huynh đệ của Lâm Nhung.

Khi Vệ Kình xông về phía Lâm Nhung thì bị Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu chặn đường.

- Ngươi cũng chết!

Lôi Đình Chiến Kích lấp lánh ánh sáng rực rỡ, với lửa giận cuồng bạo chém vào cổ Ngũ Sắc Lôi Minh Điểu.

Phụt!

Máu văng tung tóe.

Nửa cái đầu chim rơi ra, chỉ còn một nửa lúc lắc treo trên cổ.

- Vệ Kình!

Lâm Nhung không thể ngờ Vệ Kình đã cùng đường mà vẫn không biết sống chết giết ngược thú bản mệnh của lão ta. Vệ Kình bị phế, nhưng lão ta cũng phế luôn.

Vệ Kình nhanh nhẹn lùi đến rìa kết giới:

- Ta thua, ta nhận thua!

Người Vệ Kình đẫm máu đầy vết thương, lão biết điều duy nhất mình có thể làm là giết ngược lại thú bản mệnh của đối phương.

Khoảnh khắc thấy Kình Thiên Tử Điện Bằng ngã xuống, lão già này rơi lệ như mưa.

Dưới đất máu chảy thành sông.

Chỉ có Lâm Nhung vẫn còn trong tình trạng sức chiến đấu mạnh nhất, lão cầm Lôi Đình Trường Mâu lại xông lên:

- Ngươi phải chết!!!

Lão ta muốn đuổi tận giết tuyệt!

Trên chiến trường Viêm Hoàng, mắt Vệ Thiên Thương bắn ra tia sáng vàng thẳng đến hai vị Giám Sát Sử:

- Giám Sát Sử, Vệ Kình nhận thua rồi!

Trước đó khi Lâm Hạo, Lâm Thịnh nhận thua thì Giám Sát Sử trực tiếp mở cửa cho họ đi. Nếu giờ không mau mở lối ra thì Vệ Kình phải chết ở bên trong.

Thú bản mệnh đã chết, từ nay Thú Nguyên của Vệ Kình sẽ dần xói mòn, lão vốn đã thành phế nhân.

Nhưng Lâm Nhung cũng tiêu đời.

Chu Tước Vương quay đầu lại nói:

- Giám Sát Sử đại nhân, Vệ Kình đã nhận thua!

Giọng Chu Tước Vương vang dội, toàn trường đều nghe thấy.

Mọi người ngơ ngác nhìn hai vị Giám Sát Sử, biết rõ hai người thiên vị nhưng cũng đừng rõ ra mặt vậy chứ? Người ta nhận thua rồi còn chưa chịu thôi?

Bình Luận (0)
Comment