Trong chiến trường Viêm Hoàng, Lâm Nhung hung ác truy sát, đã chém đứt một cánh tay của Vệ Kình.
Lâu thêm ba giây là Vệ Kình sẽ chết trận.
Mãi khi mọi người đều nhìn qua Cận Nhất Huyên mới kinh ngạc nói:
- A, nhận thua rồi à, ngại quá, nhìn đến mê mẩn.
Cận Nhất Huyên nói xong búng ngón tay, kết giới thiên văn mở rộng cửa.
Vệ Kình tìm được cơ hội từ bên trong vọt ra.
Trước đó trong lúc né tránh lão đã mang Kình Thiên Tử Điện Bằng về không gian bản mệnh.
Vệ Kình đi ra từ bên cửa Vệ gia, Lâm Nhung muốn đuổi theo nhưng bị Mộ Dương che trước cửa kết giới thiên văn, đầu ngón tay đâm ra, một luồng kiếm khí bắn ra ngoài.
- Lâm Nhung, lùi lại!
Keng!
Lâm Nhung giật mình, bản năng đỡ đòn.
Rầm!
Lâm Nhung té xuống đất, lăn mấy vòng, chờ khi lão chống tay gượng dậy thì hai tay run run, kinh sợ nhìn Mộ Dương.
Trên tường vây, Mộ Dương chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn lão.
Mộ Dương trầm giọng nói:
- Giám Sát Sử đại nhân, Lâm Nhung làm hành động này có tính là làm trái luật không?
Tống Nhất thản nhiên nói:
- Đúng là trái luật, lần sau không được như vậy.
Lâm Nhung suýt lao ra ngoài kết giới thiên văn truy sát vậy mà không bị xử phạt gì.
Cận Nhất Huyên nói:
- Đừng chậm trễ thời gian, người tiếp theo lên đi. Lâm Nhung, nếu ngươi không còn sức đấu nữa thì hãy xuống đi.
Lâm Nhung vùng vẫy đứng dậy:
- Vâng thưa Giám Sát Sử đại nhân.
Giết thú bản mệnh của Vệ Kình, nhưng thú bản mệnh của lão ta cũng chết, chẳng chiếm được lợi gì.
Lúc đi ra, Lâm Nhung nghiến răng nói:
- Đại ca, báo thù cho ta, khiến Vệ Thiên Thương chết tại đây!
Lâm Triệu lạnh lùng cười:
- Yên tâm, với tình trạng này thì sức chiến đấu đỉnh cao của hắn còn không bằng Vệ Kình. Hôm nay hắn mà không chết ở đây thì về sau cho ngươi làm Lôi Tôn.
Lâm Nhung nhắm mắt lại:
- Đại ca nói đùa, ta lui xuống trước.
Lão hiến tế cho gia tộc.
Lão tộc trưởng Nguyệt Linh gia tộc Nguyệt Linh Hồng ngồi bên cạnh nói:
- Lôi Tôn, để ta lên trước cho, làm Vệ Thiên Thương mệt một phen, việc giết người thì giao cho Lôi Tôn làm?
Lôi Tôn cười nói:
- Không thành vấn đề, ta và người này đấu cả đời, chịu thiệt nhiều phen, sớm muốn giết hắn rồi. Tuy một mình ta có thể giải quyết, nhưng Giám Sát Sử có dặn khiêu chiến mỗi ngày phải cho các người ra sân, làm hình thức.
Nguyệt Linh Hồng gật đầu, nói:
- Ừm!
Trước bao cặp mắt nhìn, Nguyệt Linh Hồng bước chân vào chiến trường.
Bên Vệ gia, hai huynh đệ nhìn nhau, Vệ Thiên Thương nắm tay Vệ Kình.
Mắt Vệ Thiên Thương ướt nước, cắn răng nói:
- Xin lỗi huynh đệ, là ta vô dụng.
Vệ Kình kích động nói:
- Ca, xin đừng nói vậy! Bọn họ đã xuống tay ác với ta thì chắc chắn sẽ muốn giết ca!
Mắt Vệ Thiên Thương lóe tia hung ác:
- Ta biết.
Nếu không phải bị Tiểu Mệnh Kiếp làm mất sức nhiều thì hôm nay không đến lượt Lôi Tôn Phủ vênh váo tại đây.
Vệ Kình chỉ còn một cánh tay nhưng vẫn siết chặt tay Vệ Thiên Thương:
- Ca, ta mệt mỏi, ta nghỉ ngơi một chút, nhưng ta không muốn rời đi, ca nhất định phải sống trở về!
Nguyệt Linh Hồng đã vào sân, toàn trường đều đang thúc giục Vệ Thiên Thương.
Vệ Thiên Thương gật đầu, nói:
- Biết!
Lão kêu một vị y sư của Vệ gia dù phải dùng Linh Túy gì cũng quyết chữa trị tình trạng vết thương của Vệ Kình.
Cánh tay kia đã nát bấy, không gắn lại được.
Đau đớn nhất là thú bản mệnh chết trận.
Khi Lý Thiên Mệnh ở trong phòng riêng nhìn thấy cảnh này, nhìn lão nhân sáu, bảy mươi tuổi rơi lệ thì hắn cắn chặt răng.
Vệ Tịnh bật khóc.
Vệ Kình an ủi bọn họ, nói là mình không sao.
- Vệ gia!
Xem ra phải cho Lôi Tôn Phủ trả giá cực đắt.
Tiếc rằng Vệ Kình bị phế chỉ là mở màn trong cuộc quyết đấu sống chết ba ngày.
- Giám Sát Sử?
Lý Thiên Mệnh đã nhìn ra mức độ giới hạn của Giám Sát Sử.
Giới hạn của bọn họ là Vệ gia bị giết, bị phế, không có chừng mực.
Nếu Vệ gia chiếm ưu thế thì mức giới hạn sẽ tuột xuống thấp.
- Hôm nay đại khái sẽ thua trận, nên trận chiến ngày mốt ta phải chiến đấu đến cùng. Nếu ngày mai Dương thúc có thể chống đỡ thì chúng ta vẫn còn cơ hội.
Tiêu Tan?
Lý Thiên Mệnh lại luyện kiếm.
Giết giết giết!!!
Trong chiến trường Viêm Hoàng, Vệ Thiên Thương đối chiến với Nguyệt Linh Hồng.
Đương nhiên, Vệ Thiên Thương chỉ có thực lực năm, sáu phần, thật sự không bằng Vệ Kình.
Trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm cho Vệ Tịnh gần như khiến lão hao hết sức lực, nói là cần tu dưỡng hai tháng nhưng chưa chắc đã đủ.
Bây giờ Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc thừa dịp cháy nhà đi hôi của.
Thật vô sỉ, nhưng ai ngăn cản được?
Lão nhân Nguyệt Linh Hồng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
- Các hạ không cần giận ta, ta chỉ muốn thử xem các hạ có thể phát huy ra mấy phần thực lực.
Nguyệt Linh Hồng là người thông minh, lão chỉ muốn không tốn hơi sức bắt lấy nguyên tòa Thiên Phủ, lão không muốn liều mạng. Dù sao bọn họ không có ân oán gì với Vệ gia.
Giám Sát Sử đã tìm người liều mạng giùm họ.
Nguyệt Linh Hồng không quá mạnh, cùng lắm ngang ngửa Lâm Thịnh.
Giám Sát Sử nói Nguyệt Linh gia tộc có thể hạ được Vệ phủ nhưng chẳng qua là lời nói chót lưỡi đầu môi, người Lôi Tôn Phủ đều biết chỉ dựa vào Nguyệt Linh gia tộc thì cùng lắm thắng thế hệ trẻ.
Nguyệt Linh Hồng không đánh lại nổi Vệ Kình, gia tộc như vậy nếu không có người chống lưng ở phía sau thì dựa vào cái gì quản lý Thiên Phủ?
Thú bản mệnh của Nguyệt Linh Hồng là một con Phong Tuyết Ly Long giống như Nguyệt Linh Cơ.
Thú bản mệnh Phong Tuyết Ly Long này đã bước vào tuổi già.
Thú bản mệnh dù gì không phải mãnh thú, nằm trong hệ thống cộng sinh, tuổi thọ của chúng nó dài nhất chỉ cỡ bằng Ngự Thú Sư.
Truyền thuyết đột phá cảnh giới Thiên Ý, đến cảnh giới Thánh thì mới có khả năng siêu thoát phàm thể, kéo dài tuổi thọ.
Nhưng cảnh giới này quá xa xôi đối với Vệ Thiên Thương từng là cường giả số một Chu Tước quốc.
Đặc biệt là khi tuổi của lão đã gần cổ lai hy, không siêu thoát được cảnh giới Thánh thì chỉ có thể chấp nhận lệnh sắt luân hồi, sinh lão bệnh tử.
Thú bản mệnh của Vệ Thiên Thương cũng đã già.
Nhưng khi thú bản mệnh ra khỏi không gian bản mệnh thì khiến toàn trường hét rầm lên.
Đó là bát giai Đế Thú!
Bát giai Đế Thú đầu tiên ra sân hôm nay.
Dù chỉ là hạ phẩm nhưng đó là Đế Thú, tức là Đế Hoàng trong thú bản mệnh.
Con thú này vừa ra, muôn thú thần phục.
Đó là chim đại bàng mười hai cánh vàng.
Chim đại bàng tám cánh vàng là Vương Thú.
Chim đại bàng mười hai cánh vàng là Đế Thú.
Con này đã trưởng thành đến cực độ, chính thức gọi là Đế Thú che kín trời.
So sánh thì Phong Tuyết Ly Long chỉ có thượng phẩm thất giai trông hơi nhỏ yếu.
Khiến người tiếc nuối là hôm nay chim đại bàng mười hai cánh vàng không ở tình trạng mạnh nhất.
Trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp cần Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cùng làm, mất sức rất nhiều, làm chim đại bàng mười hai cánh vàng ngủ say đến nay, nhưng nhiều nhất chỉ phục hồi được bảy phần.
Nên dù là bát giai Đế Thú ở tình trạng kiệt sức như vậy cũng có vẻ yếu ớt.
Nhưng ý chí tinh thần của Vệ Thiên Thương khá cao, lão cầm thanh trường kiếm màu vàng nhạt. Dưới ánh nắng, Vệ Thiên Thương mặc áo trắng dần lấp lánh ánh sáng vàng.
Oong!
Hai người không nói nhiều, bắt đầu giao đấu.
Vệ Thiên Thương rõ ràng mạnh hơn Vệ Kình, một đường kiếm, kiếm khí trăm trượng ngút trời, kiếm khí màu vàng càn quét bốn phương.
Nhưng then chốt là khí huyết của lão không đủ, công lực hiện giờ rất khó phát huy hết sức chiến đấu cảnh giới Thiên Ý.
Nguyệt Linh Hồng đã nhìn thấu điểm này.
Lão giống như Lâm Hạo, chủ yếu là quấy nhiễu, tiêu hao. Vệ Thiên Thương vốn không chịu nổi đánh câu giờ, Nguyệt Linh Hồng dùng cách này có thể làm mệt chết lão.
Vệ Thiên Thương biết rõ điều đó, lão chỉ có một sự lựa chọn.
Một hơi đánh gục Nguyệt Linh Hồng!
Kết quả là chiến đấu vừa bắt đầu, Vệ Thiên Thương và chim đại bàng mười hai cánh vàng điên cuồng bao vây oanh giết.
Kiếm khí ngút trời.
Ánh sáng vàng lấp lánh.
Thần thông Linh Nguyên của chim đại bàng mười hai cánh vàng gần như biến chiến trường Viêm Hoàng thành địa ngục sắt thép.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm quang màu vàng chói mắt gần như che lấp tầm mắt của mọi người.
- Ta nhận thua!
Chưa đầy ba mươi giây, Nguyệt Linh Hồng bị Vệ Thiên Thương áp chế chật vật không chịu nổi rốt cuộc nhận thua.
Lối ra của kết giới thiên văn trực tiếp xuất hiện dưới chân Nguyệt Linh Hồng, lúc này thì Cận Nhất Huyên ra tay rất kịp lúc.