Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237 - Vệ Thiên Thương, Đường Hoàng Tuyền Đi Mạnh Khỏe (Tt)

Chương 237 - Vệ Thiên Thương, đường Hoàng Tuyền đi mạnh khỏe (tt)
Chương 237 - Vệ Thiên Thương, đường Hoàng Tuyền đi mạnh khỏe (tt)

Nguyệt Linh Hồng không bị thương, lão ngoái đầu nhìn Vệ Thiên Thương một cái, cười nói:

- Lần này ngươi thậm chí không phát huy nổi bốn phần sức chiến đấu.

Muốn nhanh chóng hạ gục lão thì phải trả cái giá rất đắt, nhưng nếu để mặc lão tiêu hao sức lực thì khi Vệ Thiên Thương đối chiến với Lôi Tôn sẽ mệt mỏi kiệt sức.

Dù Nguyệt Linh Hồng tầm thường đến đâu thì vẫn là cao thủ Thiên Ý.

Quyết đấu sống chết thế hệ lão chỉ còn lại Vệ Thiên Thương và Lôi Tôn Lâm Triệu.

Bọn họ vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp.

Quyết đấu giữa hai người là điểm nóng lớn nhất hôm nay.

Tiếc rằng đã định sẵn Vệ Thiên Thương sẽ thua.

Nên mọi người khó mà nhìn thấy quyết đấu kịch liệt đặc sắc thật sự.

Khi Nguyệt Linh Hồng leo lên tường vây, Lôi Tôn Lâm Triệu nhảy xuống trước mắt Vệ Thiên Thương:

- Vệ Thiên Thương, có lẽ cả đời ngươi cũng không ngờ mình vênh váo nhiều năm, kết cuộc cuối cùng là chết trước cửa học cung nhà mình phải không?

Vệ Thiên Thương cầm kim kiếm, hơi nheo mắt nói:

- Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tồi tệ vô sỉ. Lâm Triệu, nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không xứng làm địch thủ của ta.

- Buồn cười, chiến trường sống chết đương nhiên là thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng của ngươi, sắp chết rồi còn nói lời ấu trĩ như vậy với ta?

Khi Lôi Tôn nói chuyện thì thú bản mệnh của lão ta bay lên.

Chu Tước quốc lấy loài chim đứng đầu.

Chu Tước vương tộc, Vệ phủ hay Lôi Tôn Phủ đều là loài chim đứng đầu.

Thú bản mệnh của Lôi Tôn là con ưng đực to lớn, bá đạo mà dữ tợn bay lên trời, có bốn con mắt.

Đây là bát giai Đế Thú Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng.

Lý Thiên Mệnh biết con thú bản mệnh này, lúc trước cũng là loài chim này nhổ chiến hồn Thánh Thú của Kim Vũ, nhưng con đó cấp bậc thấp hơn một chút, chỉ có ba con mắt.

Lôi Tôn đứng trên Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng, tay cầm Lôi Đình trường kiếm màu tím, tựa như thượng thần chỉ kiếm vào Vệ Thiên Thương.

- Chết!

Vừa ra tay là thấy Lôi Tôn mạnh hơn mấy huynh đệ của mình nhiều.

Lão mạnh hơn Vệ Kình ba phần.

Đối diện Vệ Thiên Thương đã bị Nguyệt Linh Hồng tiêu hao, Lôi Tôn bày ra sức chiến đấu nghiền áp.

Vệ Thiên Thương phóng lên cao:

- Muốn hạ được ta thì ít nhất cho ngươi lột một lớp da đã!

Vệ Thiên Thương phối hợp với chim đại bàng mười hai cánh vàng, ánh sáng vàng chói lòa, một kiếm đâm tầng mây.

Kiếm quét mây mù, cương khí bắn ra bốn phía.

Trong kiếm khí ngưng tụ thiên ý xé rách bầu trời, nơi vụt qua xỏ xuyên lôi đài trong chiến trường Viêm Hoàng.

Đất bùn bên dưới lăn lộn.

Đây là năng lực của Vệ Thiên Thương, bị mất bốn, năm phần sức chiến đấu nhưng vẫn tạo thành sức phá hoại như vậy, có thể tưởng tượng lúc lão ở thời kỳ đỉnh cao thì mạnh tới đâu.

Nhưng Lôi Tôn cũng không hiền gì, lão và thú bản mệnh gần như hòa hợp làm một, trong sấm chớp tốc độ cực nhanh, thậm chí sinh ra vô số tàn ảnh không thể nhìn thấu.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai bên giao chiến, trong kết giới thiên văn trời long đất lở.

Đám khán giả xem đã mắt.

- Vệ Thiên Thương hao tổn sức chiến đấu trên bốn phần mà có thể đánh với Lôi Tôn đến mức này?

- Vậy chẳng phải là ở tình trạng sung sức thì Lôi Tôn không đánh lại Vệ Thiên Thương?

Hiển nhiên Vệ Thiên Thương mang đến rung động lớn hơn Vệ Kình, hôm nay dù lão đánh thua thì biểu hiện của hai huynh đệ đã rung động toàn trường.

Đến bây giờ hai người đã liên tục đánh bại bốn người phe đối phương.

Lôi Tôn thật sự nắm chắc thắng lợi sao?

Sự thực không phải như vậy.

Trận chiến này làm Vệ phủ sôi sục máu nóng, mỗi người siết chặt bàn tay nhìn kiếm ý màu vàng tung hoành trong kết giới thiên văn.

Thần thông Linh Nguyên của chim đại bàng mười hai cánh vàng tỏa ánh sáng vàng chói lòa, từng một lần biến kết giới thiên văn thành vòng tròn màu vàng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến đấu kinh khủng che lấp tầm mắt của nhiều người.

Trong tâm trạng căng thẳng của vô số người, trận chiến kéo dài nửa canh giờ.

Đến phút cuối thì trái tim mọi người treo cao.

Đây là cuộc chiến lâu nhất, dài hơn Vệ Kình một mình gánh ba đối thủ.

Tiếng nổ kéo dài, kiếm ý va chạm khiến không khí Diễm Đô luôn nóng bỏng.

Mọi người rung động trái tim, nhíu chặt mày.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mãi đến phút giây đó, ánh sáng tán đi, Vệ Thiên Thương từ trên trời rớt xuống đất, kim kiếm cắm xuống đất rung bần bật.

Chim đại bàng mười hai cánh vàng người đầy vết thương đáp xuống bên cạnh Vệ Thiên Thương, dùng thân xác đỡ lôi đình thô to thay cho lão.

Lôi Tôn từ trên cao giết xuống:

- Vệ Thiên Thương, đường Hoàng Tuyền đi mạnh khỏe!

Người Lôi Tôn đầy vết kiếm, một con mắt chảy máu, người đẫm máu.

Thú bản mệnh của lão phần lưng bị cắt một vết kiếm to, khi vỗ cánh thì máu rơi rào rào.

Nhưng Lôi Tôn sát khí ngút trời, lão có sức đánh một trận.

Vệ Thiên Thương rơi xuống không phải vì bị đánh gục mà vì đã hao hết lực lượng, gân cốt rã rời.

Lôi Tôn điên cuồng cười to bảo:

- Không ngờ ngươi chỉ có sáu phần lực lượng mà suýt nữa đánh hạ được ta. Vệ Thiên Thương, đáng tiếc, ha ha ha ha ha ha!

Lôi Tôn không ngờ bị người ta cười nhạo mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Đây là thế giới hiện thực.

Ngươi mạnh hơn nữa cũng có ích gì? Đã mất đại thế thì phải chết.

Lôi Tôn lại lao lên:

- Từ nay Chu Tước quốc không có Vệ gia nhà ngươi!

Trước bao ánh nhìn, lão nhân áo trắng người đẫm máu đứng dậy, đôi mắt vàng nhìn Lôi Tôn chằm chằm, cười lớn nói:

- Lâm Triệu, giết ta thì sao? Con cháu đồ đệ của Vệ Thiên Thương này sẽ cho Lôi Tôn Phủ của ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Từ nay về sau ngàn năm Chu Tước quốc sẽ nhạo báng ngươi hèn nhát, không năng lực. Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi từ đầu đến cuối không xứng làm đối thủ của ta!

Tiếng gầm hào khí ngất trời khiến người rung động.

Toàn trường tĩnh lặng, thậm chí sinh ra chút khinh thường với Lôi Tôn Lâm Triệu.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, rất tiểu nhân.

- Bằng vào đám con cháu phế vật của ngươi? Đừng làm mất mặt nữa, hôm nay ngươi chết, ngày mai cả nhà của ngươi chết sạch! Ngày mốt con cháu của ngươi chết hết!

Lôi Tôn lại đâm một kiếm, lần này quyết lấy mạng của Vệ Thiên Thương.

Vệ Thiên Thương thắc mắc hỏi:

- Lòng dạ độc ác như vậy? Vệ gia ta có từng chọc vào các ngươi?

Tuy nói luôn là kẻ thù truyền kiếp nhưng luôn cạnh tranh công bằng, Mộ Dương còn từng bồi dưỡng Lâm Tiêu Đình cho Lôi Tôn Phủ.

- Lớn tuổi vậy mà vẫn ngây thơ thế sao? Vệ phủ ngươi cản đường Lâm gia ta, không giết sạch các ngươi thì Lâm gia ta làm sao leo lên một tầng lầu?

Không thù không oán không tội.

Chỉ vì ngáng đường.

Thật ác.

Vì sao muốn giết sạch?

Thứ nhất, lần này trấn áp tương đương với kết thù Vệ gia, đời này thì không sợ, nhưng lỡ về sau Vệ gia tro tàn lại cháy sẽ trở về tính sổ bọn họ.

Thứ hai, họ đã phế bỏ Vệ Kình thì chắc chắn không chết không ngừng, chẳng bằng tiêu diệt toàn tộc, từ nay Lôi Tôn Phủ kê cao gối ngủ.

Không diệt Vệ gia, chờ Vệ gia trợ giúp Chu Tước Vương lại ngăn cản Lôi Tôn Phủ khống chế cả nước sao?

- Vệ Thiên Thương, nạp mạng đi!

Lôi Tôn một kiếm đẩy lùi thú bản mệnh bảo vệ Vệ Thiên Thương, lại quét đường kiếm thẳng tới cần cổ đối phương.

Vệ Thiên Thương đã kiệt sức, không còn sức đánh lại, sống chết chỉ trong khoảnh khắc.

Nhưng lão không hét hai chữ nhận thua được.

Đời này lão không bao giờ cúi đầu nhận thua trước tiểu nhân như Lôi Tôn.

Lão thà chết!

Vệ Thiên Thương nhìn đường kiếm tỏa ánh sáng tím, tiếng gầm rung động tâm can:

- Mộ Dương, giết sạch năm nhi tử Lâm gia thay ta!

Bình Luận (0)
Comment