Mộ Dương đứng trên vách tường, mắt lạnh lẽo hét về một phương hướng:
- Giám Sát Sử đại nhân, sư tôn ta nhận thua, xin Giám Sát Sử hãy mở đường cho sư tôn của ta đi ra!
Hai vị Giám Sát Sử như không nghe thấy, thờ ơ mỉm cười.
Mộ Dương lại hét to:
- Giám Sát Sử đại nhân, chúng ta hôm nay nhận thua!!!
Nhưng hai Giám Sát Sử vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy Vệ Thiên Thương sắp đầu lìa khỏi cổ, Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, giật lấy Đại Lôi kiếm trong tay Lý Thiên Mệnh đâm vào vách tường dưới chân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Gạch đá lót tường nổ tung, lăn lộn, nguyên chiến trường Viêm Hoàng rung rinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chấn động từ vách tường truyền đến nền đất, mọi người thấy đất bùn chiến trường Viêm Hoàng lăn lộn như có con cự thú xông hướng Vệ Thiên Thương và Lôi Tôn.
Bùm!
Bóng sáng đường kiếm từ dưới đất đâm lên.
Lôi Tôn sắp giết được Vệ Thiên Thương thì bỗng có bóng kiếm từ dưới đất đâm lên.
Lôi Tôn hét lên, vội vã né tránh.
Vèo!
Bóng kiếm vụt qua cổ Lôi Tôn, suýt chém đứt đầu của lão.
Phập!
Bóng kiếm lướt qua Lôi Tôn đâm vào bụng thú bản mệnh Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng của lão.
Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng phát ra tiếng rên rỉ, ầm ầm ngã xuống đất, máu tuôn như suối.
Lôi Tôn lăn mấy vòng dưới đất, lật đật bò dậy.
Toàn trường tĩnh lặng, sững sờ nhìn Mộ Dương, bao gồm Lý Thiên Mệnh.
Đây là Địa Sát Kiếm, Mạch Động!
Đây mới là chiến quyết Thiên Ý thật sự!
Lý Thiên Mệnh đã hiểu.
Thế giới võ đạo mở rộng cánh cửa.
Giây phút Mộ Dương rút ra Đại Lôi kiếm, mắt sáng rực nhìn tất cả người Lôi Tôn Phủ:
- Ai dám giết ân sư của ta, Mộ Dương này xin thề tại đây, đời này sẽ đồ diệt toàn tộc của ngươi chôn cùng ân sư của ta!!!
Lời tuyên bố khiến kết giới thiên văn rung rinh.
Sự thật thì Cận Nhất Huyên bảo đảm không ai đánh phá kết giới thiên văn được, nhưng cuối cùng bị Mộ Dương một kiếm đâm thủng.
Mộ Dương rất điệu thấp, hơn bốn mươi năm y không làm gì khác, chăm chỉ tu luyện thiên phú của mình, phát huy nó đến cực độ.
Một kiếm hôm nay đủ để chứng minh cho toàn Chu Tước quốc rằng người mạnh nhất Chu Tước quốc đời tiếp theo đã sinh ra.
Vệ Thiên Thương cười phá lên:
- Lâm Triệu, đồ nhi này của ta còn mạnh hơn tám phần so với lúc ta mạnh nhất, đám nhi tử của ngươi lấy gì so với hắn? Ha ha ha ha ha ha!
Đường kiếm Địa Mạch chạy từ dưới đất lên, đâm thủng cả kết giới thiên văn.
Mặt Lôi Tôn Lâm Triệu xanh mét, người run lẩy bẩy.
Thú bản mệnh của lão bị Mộ Dương một kiếm đâm bị thương, bản thân lão cũng suýt bị một kiếm diệt gọn.
Mộ Dương như vậy, trong Chu Tước quốc có ai ngăn được?
Bên Vệ gia, nhóm người Vệ Thiên Hùng cũng ngẩn ngơ nhìn Mộ Dương.
Trong ấn tượng của họ thì y lâu lắm rồi không ra tay, tất cả chỉ vì trong Chu Tước quốc sớm không còn bao nhiêu người có thể khiến y ra tay.
Nhiều người Lôi Tôn Phủ hút ngụm khí lạnh.
Nhưng bọn họ không phục.
- Giám Sát Sử đại nhân, Mộ Dương trái luật quấy nhiễu chiến trường, xin Giám Sát Sử đại nhân tru sát người này!
Lâm Thiên Giám vội nói:
- Đúng vậy! Xin Giám Sát Sử đại nhân hãy tru sát người này để răn đe!
Trái tim mọi người treo cao.
Mộ Dương nhận thua, nhưng Giám Sát Sử không quan tâm.
Giờ y ra tay cứu người, Giám Sát Sử sẽ xử trí thế nào?
Cận Nhất Huyên và Tống Nhất liếc nhau.
- Sao Mộ Dương này mạnh đến mức đó?
Sự thật thì bọn họ cũng không ngờ ở nơi như Chu Tước quốc mà ra tồn tại như Mộ Dương, sức mạnh này đã đột phá giới hạn, khiến hai Giám Sát Sử cảm thấy sự việc trở nên rắc rối.
Nếu để Mộ Dương tham gia chiến đấu vào ngày mai . . . lỗi tại bọn họ tính nhầm.
- Biết trước hắn có bản lĩnh này thì không nên thêm đệ tử của phủ chủ vào.
Bọn họ dễ dàng sửa chữa quy tắc, chủ yếu vì Lâm Thiên Giám muốn phân cao thấp với Mộ Dương nên họ không can thiệp nhiều.
Tuy rằng ngày mai dù thua thì ngày mốt có thể lấy điểm từ thế hệ trẻ, nhưng hai vị Giám Sát Sử còn mặt mũi nào khi kết giới thiên văn bị đâm thủng?
Hai Giám Sát Sử đang định bàn bạc thì một người bỗng nhiên đứng ra trước bọn họ.
Đó là Chu Tước Vương, Khương Thừa.
Khương Thừa mỉm cười nói:
- Các vị đừng kích động, ta nghĩ Mộ Dương sốt ruột cứu người nên mới như vậy. Hơn nữa Vệ Thiên Thương đã nhận thua, cho nên hôm nay Vệ phủ đã thua trận, Nguyệt Linh gia tộc giành được một điểm. Trận chiến hôm nay đã kết thúc, ngày mai các vị lại đến.
Ai không nghe ra Chu Tước Vương đang giúp đỡ Vệ phủ?
Y hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh, chẳng qua bị hai vị Giám Sát Sử hạn chế nên không giúp được nhiều.
Nhưng dù sao Chu Tước Vương đại biểu Chu Tước quốc, hai vị Giám Sát Sử kêu y làm người giám thị, ít ra cho y chút quyền lực khi tuyên bố với bên ngoài.
Cho nên lúc này Chu Tước Vương đứng ra bênh vực Mộ Dương, xem như làm được hành động duy nhất giúp đỡ Vệ phủ trong thời cơ thích hợp.
- Đúng rồi, truy cứu làm gì!
- Tuy hôm nay Vệ phủ đấu thua nhưng biểu hiện ra thực lực và khí khái khiến người bội phục.
- Lúc trước ta còn tưởng đâu bọn họ thua chắc rồi.
- Giờ mà kéo Mộ Dương xuống thì ngày mai không có gì hay để xem, chỉ còn lại mấy người Vệ Thiên Hùng thì đánh làm gì nữa.
Nói thật thì người xem náo nhiệt đương nhiên hy vọng càng náo nhiệt, càng xem đã mắt.
Cộng thêm biểu hiện hôm nay của Vệ phủ khiến họ nể phục, nên khi Chu Tước Vương đứng ra dẫn dắt, ngày càng nhiều người lên tiến bênh Vệ phủ.
Rất nhanh hình thành suy nghĩ của mấy vạn khán giả Chu Tước quốc.
Hai vị Giám Sát Sử có chút kiêng dè, nếu giết Mộ Dương ngay bây giờ thì lộ rõ thiên vị.
Một khi cả nước phản đối thì bọn họ sẽ hơi khó dàn xếp.
Hơn nữa mặc dù Mộ Dương biểu hiện khá tốt nhưng chưa đến mức không ai địch nổi, dù ngày mai không lấy điểm thắng được thì còn ngày mốt, ngày mốt chắc chắn lấy được một điểm.
Cận Nhất Huyên lén nói với Tống Nhất:
- Được rồi, sớm giải quyết đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chọc cả nước sôi sục thì Lang Thiên Tử sẽ không vui, nàng ấy ghét nhất là ồn ào.
Tống Nhất trợn trắng mắt nói:
- Vậy cứ làm theo ý của ngươi đi, chỉ cần Nguyệt Linh gia tộc lấy được Thiên Phủ là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, ai thèm ở lâu trong chỗ rách nát này chứ.
Thế là Cận Nhất Huyên đứng dậy, tuyên bố:
- Trận chiến hôm nay kết thúc, hai bên tự chuẩn bị, ngày mai so đấu thế hệ trung.
Nói xong hai người lạnh lùng liếc Chu Tước Vương một cái.
Tống Nhất cười khẩy nói:
- Ngươi còn có chút gan dạ, biết cứ tiếp tục như vậy thì Chu Tước vương tộc của ngươi khó giữ được.
Khương Thừa cúi đầu, run giọng nói:
- Tiểu nhân sợ hãi, không hiểu ý của Giám Sát Sử đại nhân.
Cận Nhất Huyên nói:
- Khỏi giả ngu, chúng ta nói thẳng đi, ngươi chỉ có thể chọn đứng bên Vệ phủ, nếu ngươi không vùng vẫy phút cuối thì sao xứng là Chu Tước Vương đúng không?
Chu Tước Vương cúi đầu.
- Cứ giãy dụa đi, chúng ta cũng vui vẻ xem các ngươi biểu diễn, khá thú vị.
Hai người nhìn nhau cười.
Cuộc tỷ thí này đúng là rất thú vị, hồi hộp, kích động.
Hai người chẳng cần biết Lôi Tôn Phủ bị mất mát gì.
Cận Nhất Huyên nói:
- Khương Thừa, hãy chờ xem Vệ phủ có thể giúp ngươi đánh gục bao nhiêu người Lôi Tôn Phủ.
Tống Nhất nói:
- Nếu đánh gục nhiều người, Lôi Tôn Phủ bị phế thì sau này nhớ nâng đỡ Nguyệt Linh gia tộc nhiều hơn, đây là đường sống của ngươi, hiểu chưa?
Chu Tước Vương cung kính gật đầu:
- Rõ rồi.
Bọn họ không quan tâm ai là vương tộc của Chu Tước quốc, bọn họ chỉ cần vương tộc có quan hệ tốt với Nguyệt Linh gia tộc.
Còn về Lâm Tiêu Đình thì chờ xem biểu hiện của gã trong Thánh Thiên Phủ.
Nếu Lôi Tôn Phủ có thể nắm quyền thì tốt nhất, lỡ như không được, hai vị Giám Sát Sử cũng sẽ chẳng nói gì.