Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239 - Lý Viêm Phong Của Lôi Tôn Phủ, Xin Chỉ Giáo

Chương 239 - Lý Viêm Phong của Lôi Tôn Phủ, xin chỉ giáo
Chương 239 - Lý Viêm Phong của Lôi Tôn Phủ, xin chỉ giáo

Chu Tước hoàng cung, Thanh Loan Trai.

Trong tẩm cung, Khương Thanh Loan đi qua đi lại, vẻ mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi:

- Khốn kiếp, đồ hèn! Nhiều người như vậy, ruồi bọ cũng khó bay ra ngoài! Làm sao bây giờ?

Một bên khác, thiếu nữ mặc váy xanh da trời nhạt ngồi trên giường, mắt thẫn thờ, không có tiêu điểm, tựa như rối gỗ.

Nàng bỗng vươn ngón tay trắng nõn thuôn dài ra chạm vào không khí.

- Tường?

Nàng liên tục chạm vào không khí như đồ ngốc.

Không khí trong phòng hơi lạ.

Khương Thanh Loan đang bực bội đi tới đi lui, ngoái đầu lại chợt không thấy Khương Phi Linh đâu nữa.

Phạm vi tẩm cung nhìn sơ đã thấy hết, thật sự không có bóng dáng Khương Phi Linh.

Bốn phía bên ngoài đều bị cấm vệ quân bao vây.

Khương Phi Linh đã đi đâu?

Khương Thanh Loan hét lên:

- Linh Nhi!

Nàng nghi hoặc nhìn chiếc giường kia, mới rồi Khương Phi Linh còn ngồi đó.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngủ trên một chiếc giường, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.

Sao bỗng dưng không thấy đâu nữa?

Trên giường bỗng vang lên giọng của Khương Phi Linh:

- Thanh Nhi, ta ở đây.

Khương Thanh Loan kinh ngạc hỏi:

- Ở đâu?

Khương Thanh Loan chạy nhanh lại gần chiếc giường, bỗng như đụng trúng bức tường, rầm một tiếng nổ đom đóm mắt, suýt ngất xỉu.

Nhưng rõ ràng trước mắt không có gì cả.

Khương Thanh Loan vươn tay sờ, có một bức tường.

Một bức tường hoàn toàn trong suốt.

Khương Phi Linh từ bên cạnh đi ra, tựa như trống rỗng xuất hiện.

Khương Thanh Loan kinh ngạc nói:

- Đây là cái quỷ gì vậy Linh Nhi?

Khương Phi Linh nghiêm túc nói:

- Hình như là tường không gian.

- Nó là thứ gì?

Khương Phi Linh trả lời:

- Hơi giống trường thời gian. Trường thời gian khống chế tốc độ thời gian chảy, bắt đầu từ ngày hôm qua ta có thể từ từ ngưng tụ tường không gian vô hình này trong không khí. Tường không gian lớn nhất có thể đến mười thước vuông dài rộng, dày cỡ hơn 10cm, rất cứng rắn, lực lượng bình thường không đánh phá được.

Khương Thanh Loan vui mừng hỏi:

- Đây là năng lực phong ấn trong móng tay của ngươi?

Khương Phi Linh trả lời:

- Đúng rồi, móng tay thứ bốn bên tay trái của ta gỡ bỏ phong ấn, gọi là tường không gian.

Ngón út: Phụ Linh.

Ngón áp út: Trường thời gian.

Ngón giữa: Thiên Chi Dực.

Ngón trỏ: Tường không gian.

Còn thiếu ngón cái là gỡ bỏ phong ấn bàn tay trái.

Khương Thanh Loan hỏi:

- Ngươi ở đằng trước bức tường nên ta không nhìn thấy ngươi?

- Ừ, ta có thể khống chế bức tường này, cũng có thể cho ngươi nhìn thấy thứ khác, nhưng hơi khó khăn, giờ ta đang học từ từ, giấu mình sau bức tường này. Ta có linh cảm, cùng với năng lực tăng lên là có thể tạo ra càng nhiều tường không gian. Tường không gian này có thể chặn một số công kích, vì vô hình nên có thể bỗng nhiên cản đường của đối thủ để họ tự đâm vào. Cũng có thể từ từ thăng cấp trường thời gian, đạt tới hiệu quả khống chế tốt hơn.

Sự thật thì năng lực của Khương Phi Linh không phải mãi mãi không thay đổi.

Ví dụ như Phụ Linh, lúc trong Trầm Uyên Đấu Thú đột nhiên tăng vọt lên tầng hai mươi.

Ví dụ như Thiên Chi Dực, đây mới chỉ là bắt đầu, mặt sau sẽ còn biến đổi khác nữa.

Trường thời gian, tường không gian thì càng miễn bàn.

Vô cùng ảo diệu.

Khương Thanh Loan kích động hỏi:

- Linh Nhi, có thể dùng tường không gian này che chắn chúng ta, rồi mình lén ra ngoài không?

- Để ta thử xem.

. . .

Buổi tối, Vệ phủ.

Thú bản mệnh của Vệ Kình đã chôn trong lăng mộ Vệ phủ, dựng mộ bia.

Vệ Kình không muốn đi, Vệ Thiên Thương đành kêu mấy y sư chữa thương tại chỗ cho lão.

Mắt Vệ Kình đỏ thẫm nhìn mộ bia:

- Ca, quãng đời còn lại ta sẽ ở đây cùng nó.

Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng chắp tay sau lưng đứng dưới ánh trăng, khẽ thở dài:

- Chỉ sợ Vệ phủ thua, toàn tộc chúng ta sẽ rời khỏi đây, muốn ở lại cũng không được.

Vệ Thiên Thương liếc qua gã.

Vệ Thiên Hùng không kiềm được bi quan:

- Phụ thân, nhi tử . . .

Vệ Tử Côn lắc đầu, nói:

- Phụ thân, nói thật là hôm nay chúng ta mất một điểm, dù ngày mai dựa vào đại ca, Mộ Dương, Triệu Nguyên Cực có thể thắng một ván nhưng ngày mốt thế hệ thanh niên, chúng ta vốn không có ai đối kháng lại Nguyệt Linh Cơ và Lâm Tiêu Đình, quá khó khăn.

Vệ Thiên Hùng nhìn nhóm Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên ở phía xa, con ngươi co rút:

- Đúng rồi, nhi tử của nhi mà lên sẽ chỉ mất mạng, Lâm Triệu dám giết cả phụ thân chứ nói gì bọn nhỏ.

Người trẻ tuổi đứng trong góc, đối diện vận mệnh thẩm phán, bọn họ ngơ ngẩn, hoảng loạn, kinh hoàng.

Vệ Tịnh tiến lên dìu Vệ Thiên Thương đi ra ngoài:

- Phụ thân.

Mọi người Vệ phủ thấy rõ tình trạng thê thảm của Vệ Kình, Vệ Thiên Thương cũng suýt chết.

Nguyên Vệ phủ chìm trong không khí bi ai.

Vệ Thiên Thương hỏi:

- Thiên Mệnh đâu?

Vệ Tịnh trả lời:

- Mộ Dương đang chỉ dạy hắn luyện kiếm.

- Mang ta đi xem.

Trăng treo đầu cành liễu.

Vệ Thiên Thương nhìn Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh ở phía xa.

Vệ Thiên Thương hỏi:

- Nếu ngày mai Mộ Dương có thể cố gắng xoay chuyển, ngày mốt trông nhờ vào Thiên Mệnh. Tịnh Nhi, ngươi có nỡ để hắn đi lên không?

- Đương nhiên nỡ.

Vệ Thiên Thương khẽ thở dài hỏi:

- Ngươi không sợ hắn chết trận? Người Lôi Tôn Phủ muốn giết nhất là hắn.

Vệ Tịnh dịu giọng nói:

- Sợ chứ, nhưng hắn là hài tử của nữ nhi, cũng là bằng hữu của nữ nhi, nữ nhi tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Làm mẫu thân, nữ nhi chỉ có thể ủng hộ hắn.

Vệ Thiên Thương nói:

- E rằng ngày mốt hắn sẽ chín chết một sống. Hài tử này rất tốt, ta muốn hắn đi trước, rời khỏi Chu Tước quốc, chờ ngày nào đó trở về báo thù.

Vệ Tịnh mỉm cười nói:

- Phụ thân, đừng nghĩ lung tung, không thể nào.

- Vì sao?

- Không sao cả, phụ thân cứ chờ xem.

- Ngươi tin tưởng vào hắn vậy sao? Cảm thấy hắn chắc chắn không chết?

Vệ Tịnh nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng không rời mắt khỏi thiếu niên kia:

- Không phải, nữ nhi sợ hắn bị gì nhiều hơn bất cứ ai, một vết trầy nhỏ trên người hắn, dù hắn chịu thiệt một chút thôi đã làm nữ nhi đau lòng muốn nát tim. Như khi còn nhỏ, hắn học đi đường luôn té ngã, nữ nhi nhìn mà đau lòng, nhưng không thể không cho hắn tập đi. Vì nếu không tập đi thì đời này hắn không thể bước đi. Nên nữ nhi quyết định về sau dù đau lòng cỡ nào cũng phải cho hắn làm được mọi việc mình muốn làm, còn nữ nhi chỉ có thể cầu nguyện với thượng thần, hy vọng trên trời che chở cho hắn.

Vệ Thiên Thương cảm khái nói:

- Làm phụ mẫu khiến tâm thái của ngươi đã thay đổi, trưởng thành rồi.

Vệ Tịnh nói:

- Đúng vậy, nên mới hiểu phụ thân từng yêu chúng ta cỡ nào, tiếc rằng lúc hai mươi tuổi nữ nhi không hiểu, chỉ nhớ những điều xấu của phụ thân.

Vệ Thiên Thương đứng dậy, lão biết mình cũng có lỗi, nếu lúc trước lão mềm mỏng một chút thì đã không bỏ qua hai mươi năm.

Bình Luận (0)
Comment