Thần Cung.
Trong tẩm cung sáng ánh nến.
Thần Thánh đứng bên cửa sổ nhìn phương hướng chiến trường Viêm Hoàng.
Hôm nay y không đi xem, nhưng tin tức từng trận chiến đều truyền vào tay y.
- Thần ca . . .
Mỹ nhân từ sau lưng quyến rũ đa tình ôm lấy y, ngọc ngà mềm mại.
Mỹ nhân ngọt ngào thỏ thẻ:
- Muốn.
Thần Thánh đè cánh tay nàng xuống, nói:
- Lam Nhi, ngày mai ta sẽ đi chiến trường Viêm Hoàng.
Mỹ nhân thay đổi sắc mặt ngay, nước mắt lăn dài.
Nàng tức giận, đau lòng tuyệt vọng nói:
- Chàng mãi không quên được nàng ta! Ta biết bây giờ nàng ta lại thành tiểu cô nương hai mươi tuổi, biết nàng ta trẻ hơn ta, nhưng nhi tử của chàng đã lớn như vậy rồi, chàng có thể tự trọng một chút không?
Thần Thánh lườm nàng:
- Đầu nàng đựng nước à?
- Nước gì chứ?
- Trừ chuyện nam nữ ra nàng không thể suy nghĩ điều gì khác sao? Không ai giành nam nhân với nàng, lo lắng làm gì?
- Vậy tại sao chàng quan tâm chuyện của Vệ Tịnh như thế?
Thần Thánh nói:
- Đầu tiên, Mộ Dương là bằng hữu tốt của ta, thứ hai, tu vi được như thế này là nhờ phủ chủ chỉ dẫn rất nhiều. Thứ ba, đối phương khinh người quá đáng, tưởng Chu Tước quốc ta không có người sao? Lão tử không nhịn được!
Tuyết Lam tức giận nói:
- Thứ bốn, chàng muốn khoe ngầu trước mặt Vệ Tịnh chứ gì!
- Lão tử đánh chết đàn bà ngốc này!
Sau đợt ‘chiến đấu’ kịch liệt.
Tuyết Lam nằm trên giường, bực tức nói:
- Ta mặc kệ, nếu chàng đi thì ta cũng muốn đi! Chàng chỉ được xem, không thể nhúc nhích!
Tuyết Lam hận.
Vì sao? Vệ Tịnh sống tiếp thì thôi đi, còn trở về hai mươi tuổi.
Tuyết Lam còn chưa gặp mặt Vệ Tịnh quay lại hai mươi tuổi, nhưng ngọn lửa ghen tị đã đốt cháy tim nàng.
. . .
Gia tộc Thiên Phủ, quyết đấu sống chết.
Ngày thứ hai.
Người trên chiến trường Viêm Hoàng không một ai rời đi, bọn họ chờ suốt đêm.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc hùng hổ vào sân lại.
Bên kia, đoàn người Vệ gia theo Vệ Thiên Thương dẫn dắt đi vào chiến trường.
Lý Thiên Mệnh liếc mắt qua bên kia, Lâm Tiêu Đình vẫn không đến.
Lý Thiên Mệnh cười khẽ:
- Xem ra trúng ‘tuyệt nọc tán’ làm Lâm công công còn cần thời gian phục hồi.
Lâm Tiêu Đình đã gặp báo ứng.
Nhưng thứ này không ảnh hưởng sức chiến đấu của gã, sau khi lục căn thanh tị thì về sau tu luyện càng dữ dội hơn.
Tuy nhiên không thể mơ mộng chuyện nam nữ thì sống không bằng súc sinh, dù sao súc sinh còn có sinh hoạt phu thê.
Tưởng tượng đã thấy hả dạ.
Nhưng với Lý Thiên Mệnh thì Lâm Tiêu Đình thành Lâm công công vẫn chưa đủ.
Lý Thiên Mệnh nhìn người Lâm gia sát khí ngút trời, chứng minh Lâm Tiêu Đình chưa được chữa trị.
Tuyệt Tự Tán sẽ làm thứ kia héo rút sau khi mục nát, vô cùng thê thảm.
Nàng thật ác.
Lý Thiên Mệnh nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nàng mờ mịt đứng trong đội ngũ Lâm gia, ngăn cách với người Lâm gia.
Lâm Tiêu Tiêu lỡ chắn đường Lâm Thiên Giám còn bị gã tát sau gáy, lảo đảo ngã sang bên cạnh.
Cô nương này khá đáng thương, thế giới của người lớn quá khốc liệt, nàng mới mười lăm tuổi đã thấy tận mắt cuộc báo thù giữa ba người Lý Thiên Mệnh.
Mộc Tình Tình và ca ca ruột mà nàng từng tin tưởng một chốc thay đổi bộ mặt khác.
Có người vì bảo vệ gia tộc, vì tôn nghiêm, vì tình yêu.
Có người vì xưng vương, vì vươn lên, vì báo thù.
Có người cao cao tại thượng, bày mưu lập kế, xử lý màn kịch sống chết lớn, hào hứng ngồi xem.
Đây chính là thế giới của người trưởng thành.
Không đẹp bằng đánh đàn trong chòi trên sông, chim hót hoa thơm, năm tháng yên ả.
. . .
Lý Thiên Mệnh đứng bên cửa sổ trong phòng riêng, đưa mắt nhìn ra xa.
Hắn thấy Lý Viêm Phong.
Hôm nay là thế hệ trung niên ra trận, Lý Viêm Phong làm nữ tế ở rể của Lôi Tôn Phủ nên đại khái cũng sẽ ra sân.
- Làm con tốt thí cho Lôi Tôn Phủ đi.
Từ khi rời khỏi Ly Hỏa thành thì Lý Thiên Mệnh đã đặt quyết tâm đời này tốt nhất là đừng gặp lại nam nhân kia.
Tiếc rằng Lý Viêm Phong đến Diễm Đô, thậm chí thành kẻ địch của hắn.
Chỉ có thể nói số mệnh giữa họ chưa giải quyết rõ ràng.
Có lẽ hôm nay là ngày giải quyết.
Lâu rồi hắn không xưng hô phụ thân, nhưng không thể phủ nhận quan hệ huyết thống, phụ tử.
Lý Thiên Mệnh không hy vọng Lý Viêm Phong chết, nhưng với phụ thân như vậy thì hắn chỉ có thể kỳ vọng mai sau mãi mãi không gặp lại.
Lúc này, hai vị Giám Sát Sử và Chu Tước Vương đi vào.
Chu Tước Vương tuyên bố:
- Không nhiều lời, hiện tại bắt đầu quyết đấu thế hệ trung niên của hai gia tộc Thiên Phủ! Mời hai bên phái người vào sân. Nhấn mạnh quy tắc, người ngoài chiến trường không được quấy nhiễu chiến đấu!
Sửa chữa quy tắc vì hành vi của Mộ Dương.
Cho nên hôm nay nếu Lôi Tôn Phủ muốn giết người thì không ai ngăn được, dù nhận thua, không biết thời gian hai vị Giám Sát Sử phản ứng lại là bao lâu. Trông chờ vào Giám Sát Sử sẽ chết càng thảm, hôm nay Vệ gia chỉ có thể dựa vào bản thân.
Trong chiến trường Viêm Hoàng.
- Lâm gia, Lâm Hiếu Nguyên ra trận!
Đây là một trong năm nhi tử Lâm gia, Lâm Hiếu Nguyên nhỏ tuổi nhất.
Người này ra sân, bày ra khí chất hoàn toàn khác với thế hệ trước ngày hôm qua.
Thế hệ trước là kiếm pháp ảo diệu nhưng khí huyết hơi yếu.
Thế hệ trung niên như mặt trời ban trưa, khí huyết vượng thịnh, lĩnh ngộ cao thâm, thậm chí sung sức hơn thế hệ lão.
Ví dụ như Mộ Dương, ngày hôm qua ra tay, hôm nay đã được nhận định là người số một Chu Tước quốc mới.
- Vệ phủ, Triệu Nguyên Cực ra trận!
Chiến Công Thiên Vương Triệu Nguyên Cực, đệ tử thân truyền của Vệ Thiên Thương, sư đệ của Mộ Dương.
Triệu Nguyên Cực xung phong khiến người yên lòng hơn là Vệ Tử Côn.
Lại một trận đại chiến đặc sắc.
Sáu mươi giây sau, Triệu Nguyên Cực hạ gục Lâm Hiếu Nguyên, lại đánh ra khí khái cho Vệ gia.
- Người Lôi Tôn Phủ dù đông nhưng không tinh, về điểm này thì hai đệ tử của Vệ Thiên Thương đúng là rất lợi hại.
Nhiều người đánh giá.
Nhưng đông người có thể chơi xa luân chiến.
- Nguyệt Linh gia tộc, Nguyệt Linh Phong ra trận!
- Ta, Lâm Vạn Châu, ra trận!
Ba trận chiến đấu liên tiếp diễn ra.
Bên Lâm Thiên Giám có năm huynh đệ.
Bên Nguyệt Linh Tiêu có ba huynh đệ.
Cộng thêm Lý Viêm Phong, chỉ tính đứng đằng trước nhất đã có chín người rồi.
Bên Vệ phủ thì chỉ có Triệu Nguyên Cực, Vệ Tử Côn, Vệ Thiên Hùng và Mộ Dương là có sức chiến đấu Thiên Ý.
Người chưa tới cảnh giới Thiên Ý thì hai bên đều có khá nhiều, nhưng tham gia chiến đấu không được gì.
Triệu Nguyên Cực liên tục đánh gục ba người, lấy một chọi ba, đến trận cuối thì đã kiệt sức.
Vệ phủ lại chiếm ưu thế ván đấu, khiến toàn trường chấn động.
Trận chiến thứ bốn chưa bắt đầu Vệ Thiên Thương đã kêu Triệu Nguyên Cực đi ra, gã đã bị mất sức nhiều, có nhiều vết thương, nếu đánh thêm một trận rất có thể sẽ bị đối phương tìm được cơ hội làm bị thương nặng, thậm chí chém giết.
Không cần liều mạng như vậy.
Vệ Thiên Thương nói:
- Tử Côn, ngươi xuống đi, tốt nhất hạ được một, hai người.
Đối phương quá đông.
Vệ Tử Côn yếu nhất trong bốn người.
Vệ Thiên Thương cho Vệ Tử Côn làm tuyển thủ thứ hai, vốn không trông chờ nhiều vào gã, có thể loại được một, hai người đã đủ rồi. Vệ Thiên Thương hiểu biết thực lực của Vệ Tử Côn, tuy gã không quá mạnh nhưng bên phe địch không hơn ba người có thể nghiền áp được gã, bao gồm Lâm Thiên Giám.
Vệ Tử Côn đứng lên:
- Vâng thưa phụ thân!
Bản thân Vệ Tử Côn tự tin vào cuộc quyết đấu hôm nay, gã chỉ lo ngày mai hoàn toàn không có phần thắng.
Lấy được một điểm cũng vô dụng.
Vệ Tử Côn nhìn phía đối diện, nếu Lâm Thiên Giám xuống dưới thì gã chỉ biết nhận thua, còn với người khác thì gã không quá sợ.
- Vệ phủ, Vệ Tử Côn, ra trận!
Vệ Tử Côn đáp xuống đất, mắt sáng rực nhìn đối diện.
Ai sẽ thành đối thủ của gã?
Lúc này, một nam nhân áo gấm đỏ đáp xuống trước mắt Vệ Tử Côn, có ngọn lửa trắng rực cháy trong mắt người đó.
- Lôi Tôn Phủ, Lý Viêm Phong, xin chỉ giáo.
- Ngươi?
Khi Vệ Tử Côn thấy đối thủ thứ nhất của mình thì không kiềm được bật cười, nụ cười khinh miệt.
Nói thật là trong nhiều đối thủ, người mà Vệ Tử Côn không sợ nhất là Lý Viêm Phong.
Con tốt thí!
Lôi Tôn Phủ không để Lý Viêm Phong ra trận đầu tiên đã làm người ta thấy lạ.
Vệ Tử Côn châm chọc hỏi:
- Ngươi đột phá cảnh giới Thiên Ý chỉ mới gần đây đúng không?
Lý Viêm Phong rút kiếm đen ra, hơi ngẩng đầu liếc Vệ Tử Côn một cái, mặt không biểu tình, kiếm chỉ hướng Vệ Tử Côn.