Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 241 - Chương 241 - Sống Chết Trong Một Kiếm

Chương 241 - Sống chết trong một kiếm
Chương 241 - Sống chết trong một kiếm

Giờ phút này, toàn trường đều bàn tán thân phận của Lý Viêm Phong.

Tự nhiên có vô số người nhìn về phía Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh.

Các cuộc bàn tán quay quanh Lý Viêm Phong, Vệ phủ đã rộ lên.

Trận chiến này rất thú vị.

- Vui đây, một tiểu tử nghèo không lọt vào mắt Vệ Thiên Thương quyết đấu với nhi tử ruột của mình.

- Lý Viêm Phong có cơ hội chứng minh bản thân rồi.

Kiểu quyết đấu mang theo mâu thuẫn này càng nóng hơn.

Đặc biệt là Lý Viêm Phong, biểu tình lạnh nhạt, sắc mặt âm trầm, tay cầm kiếm đen, người không nhúc nhích nhưng sát khí ngút trời.

Oong!

Một con chim khổng lồ trắng tinh bay lên trời, khi nó giương rộng cánh thì vô số ngọn lửa màu trắng rực cháy, nhiệt độ nóng bỏng khoảnh khắc đốt cháy toàn trường.

- Thú bản mệnh thất giai thượng phẩm, Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu!

Mỗi con mắt của chim trắng khổng lồ có hai con ngươi. Một mắt hai con ngươi, thần thái khác hẳn, lửa cháy từ Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu lạnh băng dữ tợn thiêu đốt.

- Thú bản mệnh máu tạp gì thế, ha ha ha ha ha ha!

Một con chim bằng màu vàng bay ra từ sau lưng Vệ Tử Côn, khi nó giương rộng cánh thì ánh sáng vàng chói lòa.

Đây là thú bản mệnh thất giai thượng phẩm: Ngũ Trảo Kim Cương Bằng.

Địa vị của Ngũ Trảo Kim Cương Bằng ở Vệ phủ cao hơn chim đại bàng tám cánh vàng.

Ngũ Trảo Kim Cương Bằng không phải một chân năm móng mà là dưới bụng mọc ra năm chân, mỗi chân có móng vuốt kim cương sắc bén.

Vuốt kim cương như thú binh đỉnh cao nhất, xé rách thú binh sắt thép dễ như chơi.

Có thể nói năng lực đánh gần thân của Ngũ Trảo Kim Cương Bằng cực kỳ mạnh.

Lý Viêm Phong cười lạnh, đột nhiên xông lên:

- Vệ Tử Côn, dù là thú bản mệnh máu tạp cũng đủ lấy mạng chó của ngươi!

Vèo!

Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu phun lửa, lửa màu trắng như nước lũ vỡ đê tràn ra.

Vô số lửa trắng phủ lên kết giới thiên văn.

Nhiệt độ trong kết giới thiên văn cao kinh khủng, nơi ngọn lửa tuôn ra đốt khét đen tảng đá, bùn đất.

Vệ Tử Côn bay lên cao, cầm trường đao hóa thành bóng ảo màu vàng chém về phía Lý Viêm Phong:

- Huênh hoang! Thứ xuất thân thấp hèn như ngươi chỉ xứng làm chó săn cho người, bán mạng cho người khác!

Trận chiến này văng lửa trắng và kim cương khắp nơi.

Hai con thú bản mệnh thi triển thần thông Linh Nguyên đấu tranh với nhau, thần thông của chúng nó khiến Ngự Thú Sư hai bên cực kỳ mạo hiểm.

Có thể nói Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu và Ngũ Trảo Kim Cương Bằng ngang ngửa nhau.

Nguyệt Linh Hồng kinh ngạc kêu lên:

- Lý Viêm Phong khá quá chứ, mới lên cảnh giới Thiên Ý mà đã đánh ngang tay với Vệ Tử Côn.

Lôi Tôn Lâm Triệu cười khẽ, tay vuốt râu dài:

- Ngang tay?

Ngay lúc này, Lý Viêm Phong cầm kiếm, bóng kiếm lướt qua, gã nhắm mắt lại, một kiếm một vòng tròn.

Kiếm ý bỗng bùng nổ, bóng kiếm chồng chất trên người gã như địa ngục buông xuống.

Từ đây về sau quỷ khóc sói tru, chết chóc vô tận.

Lý Viêm Phong hừ một tiếng, đâm ra, đường kiếm kia như sông chảy cuồn cuộn.

Nhưng đây không phải con sông bình thường.

Con sông nhạt màu, vô số oan hồn, ác quỷ trôi nổi trên sông.

Trên người từng oan hồn ác quỷ rực cháy lửa trắng, quỷ khóc sói tru.

Đường kiếm này sát khí tung hoành!

Đường kiếm này, sống chết trong khoảnh khắc!

- Vô Sinh Địa Ngục Kiếm, Hoàng Tuyền!

Vệ Thiên Thương đứng bật dậy, sợ ngây người.

- Sao có thể như vậy?

Nhiều cường giả có mặt trông thấy uy lực của đường kiếm thì đều đầu óc trống rỗng.

Đường kiếm này quá nhanh, quá dữ dội.

Vệ Tử Côn hoa mắt, Hoàng Tuyền đã chảy đến trước mắt, oan hồn ác quỷ trên Hoàng Tuyền quấn lấy người gã.

- Lý . . .

Khoảnh khắc Vệ Tử Côn ngơ ngẩn, kiếm vụt qua gã đâm lên trời, sau đó nam nhân áo đỏ cùng Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu giáp công Ngũ Trảo Kim Cương Bằng.

Vệ Tử Côn bị đường kiếm dây dưa, đứng ngây như phỗng.

Gã bị Hoàng Tuyền khóa lại.

Lý Viêm Phong một kiếm khóa chết Vệ Tử Côn, một kiếm ngút trời.

Trong khi Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu liều chết bám giữ Ngũ Trảo Kim Cương Bằng thì Lý Viêm Phong đột nhiên xuất hiện, kiếm đâm thủng mắt nó rồi xuyên ra sau gáy.

Sau đó rút kiếm rời đi.

Ngũ Trảo Kim Cương Bằng chớp mắt mất mạng, rớt xuống đất.

Mãi đến lúc này Vệ Tử Côn mới xé rách kiếm thế, thấy tận mắt thú bản mệnh bị Lý Viêm Phong một chiêu giết chết.

Lý Viêm Phong bỗng nở nụ cười như ác quỷ:

- Bây giờ đến lượt ngươi!

Lại một kiếm tựa như Hoàng Tuyền, Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu ở đằng sau gã phun lửa trắng phô thiên cái địa.

Lý Viêm Phong giấu trong lửa cháy.

Keng!

Vô Sinh Địa Ngục Kiếm bỗng giáng xuống.

- Chết!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vệ Tử Côn mất đi thú bản mệnh đứng ngây tại chỗ, khóe mắt rách toạc.

Nhưng gã không cản nổi kiếm của Lý Viêm Phong, Vô Sinh Địa Ngục, một kiếm đâm thủng.

Phập!

Linh Nguyên phần bụng của Vệ Tử Côn bị phá, linh khí thiên địa chấn động lăn lộn.

Phập!

Lý Viêm Phong lại đâm một kiếm:

- Chuẩn bị sẵn sàng chết chưa?

Lý Viêm Phong đã chuẩn bị sẽ đại khai sát giới.

Giờ phút này, Vệ Tử Côn sợ hãi run cầm cập.

Lý Viêm Phong hoàn toàn không nương tay.

Khoảnh khắc cái chết buông xuống, Vệ Tử Côn vứt bỏ binh khí, móc quả cầu màu vàng ra khỏi ngực áo.

Chắc đó là thú binh đỉnh cấp.

Quả cầu vàng tỏa ánh sáng chói lòa, thoáng chốc khiến nguyên kết giới thiên văn biến thành hình tròn màu vàng.

Tiếng gào thê thảm của Vệ Tử Côn quanh quẩn trong kết giới thiên văn:

- Ta nhận thua! Ta nhận thua!

Mười giây sau, gã khóc ré lên.

Tống Nhất nói:

- Kim Minh Châu, không giết được, nhưng đã phế bỏ.

Cận Nhất Huyên cười khẽ, lúc này mới mở kết giới thiên văn ra.

Giây sau, Vệ Tử Côn người đẫm máu bò ra khỏi kết giới thiên văn.

Trận chiến này, Ngũ Trảo Kim Cương Bằng chết.

Vệ Tử Côn có bảy Linh Nguyên nhưng bị phá hết bốn, đã bị phế bỏ tại chỗ.

Thảm thương chưa từng thấy.

Lý Viêm Phong cười to bảo:

- Chạy giỏi đấy, biết trước thì đã cắt đầu chó của ngươi xuống rồi.

Nếu không nhờ ánh sáng từ Kim Minh Châu bao bọc thì Vệ Tử Côn chết chắc.

Lý Viêm Phong mạnh đến mức này sao?

Một thoáng giây nguyên chiến trường Viêm Hoàng chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.

Lý Viêm Phong lấy một miếng vải trắng ra lau sạch máu dính trên kiếm đen, động tác của gã tỉ mỉ. Lau sạch máu rồi Lý Viêm Phong chỉ kiếm đen hướng Vệ gia, nhếch mép khinh miệt.

- Vệ gia, người tiếp theo.

Lý Viêm Phong nói xong năm chữ, toàn trường sôi trào.

Lý Viêm Phong thoải mái và Vệ Tử Côn bị phế trong chớp mắt hình thành đối lập mãnh liệt.

Trên tường thành, Vệ Tử Côn trợn to mắt bò ra ngoài, vẫn chìm trong khó tin.

Mặt Vệ Thiên Thương trắng bệch:

- Côn Nhi!

Hôm qua, huynh đệ bị phế, hôm nay, nhi tử bị phế! Hơn nữa bị phế hoàn toàn.

Thú bản mệnh chết, Vệ Tử Côn bị tổn hại nặng.

Vệ Tử Côn hét chói tai:

- Mau, cứu ta, cứu ta!

Vệ gia chỉ có thể lật đật chữa thương cho Vệ Tử Côn, nhưng Linh Nguyên bị phế, thú bản mệnh đã chết, sau này gã chỉ có thể làm phế nhân.

Lý Viêm Phong hai kiếm phế bỏ Vệ Tử Côn, hai đường kiếm khiến người da đầu tê dại.

Lý Thiên Mệnh ngây người, hắn chưa bao giờ ngờ Lý Viêm Phong sẽ mạnh đến vậy.

Sinh mệnh của Lý Viêm Phong và Vệ Tử Côn không cùng một quỹ tích, Vệ Tử Côn thành tựu cảnh giới Thiên Ý đã trên ba năm, gã làm cách nào trực tiếp phế bỏ Vệ Tử Côn?

Vệ Tử Côn suýt mất mạng.

Nhiều người nghệch mặt ra, rung động vì Lý Viêm Phong:

- Sao hắn có thể nắm giữ Vô Sinh Địa Ngục Kiếm đến trình độ này?

Bình Luận (0)
Comment