Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242 - Hoàng Tuyền, Vong Xuyên, Vô Sinh Địa Ngục Kiếm

Chương 242 - Hoàng Tuyền, Vong Xuyên, Vô Sinh Địa Ngục Kiếm
Chương 242 - Hoàng Tuyền, Vong Xuyên, Vô Sinh Địa Ngục Kiếm

Lý Viêm Phong cười điên cuồng, sau đó cắn răng nhìn hướng Vệ gia, trầm giọng nói:

- Rất bất ngờ sao? Năm năm trước ta đã đến đỉnh Quy Nhất cảnh!

- Ta, xuất thân thấp kém!

- Ta, không có công pháp Thiên Ý!

- Ta, bị ông trời vứt bỏ năm năm, chỉ vì ta không có núi dựa!

- Nhưng ta không hoang phế năm năm này, không có công pháp Thiên Ý thì ta tu luyện chiến quyết Thiên Ý trước, cảm ngộ Thiên Ý trước!

- Ta tu luyện Vô Sinh Địa Ngục Kiếm này năm năm! Suốt năm năm trời ta tu luyện tám ngàn vạn kiếm!

- Hôm nay, Lý Viêm Phong này đứng ở đây để chém từng tên mắt chó xem thấp người khác ngay trước mắt mình.

- Cho nên, Vệ gia, lại cử một người ra nào!

Tuyên bố này đã bị Lý Viêm Phong ghim trong lòng năm năm, nên lúc này bùng nổ mới kinh thiên động địa, khiến người câm nín như vậy.

Ánh mắt Lý Viêm Phong nóng rực như lửa, kiếm chỉ Vệ gia.

Sau lưng Lý Viêm Phong là Liễu Khanh đã khóc đỏ mắt, hai tay siết chặt, nàng thấy tự hào vì nam nhân này.

Từ nay Chu Tước quốc không còn kẻ bất lực nào dám xem thường Lý Viêm Phong nữa.

Gã biết, hai đường kiếm phế bỏ Vệ Tử Côn mang đến đả kích lớn cỡ nào cho Vệ gia.

Vệ Thiên Thương mất hết sĩ diện.

Lão khổ tâm bồi dưỡng nhi tử bị nữ tế mà lão ghét bỏ nhiều năm, chưa từng thừa nhận một chiêu hạ gục.

Vệ gia đã rơi xuống đáy cốc.

Nói thật là cho đến nay biểu hiện của từng người Vệ gia đều chinh phục toàn trường.

Nhưng không ai ngờ một mình Lý Viêm Phong hoàn toàn trấn áp khí thế của Vệ gia, đánh thẳng vào trái tim.

Năm đứa con Vệ Thanh Dật của Vệ Tử Côn đã mặt không chút máu ngã ngồi dưới đất, bầu trời đã sụp xuống với họ.

Ngay sau đó, Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng gầm lên, lao vào chiến trường:

- Lý Viêm Phong, đồ súc sinh! Ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!

Khoảnh khắc Vệ Thiên Hùng xông vào, Cận Nhất Huyên mỉm cười đóng kết giới thiên văn lại.

- Viêm Phong, Vệ gia mắt chó xem thấp người, nhưng Lôi Tôn Phủ ta thì tôn trọng nhân vật anh hùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như ngươi. Hôm nay nếu ngươi có thể lấy đầu chó của Vệ Thiên Hùng thì sau này ta nhường vị trí lại, con của ta, Lâm Thiên Giám làm phủ chủ Lôi Tôn Phủ, ngươi sẽ là phó phủ chủ. Từ đây về sau trong Lôi Tôn Phủ trừ phụ tử ta ra thì Lý Viêm Phong nhà ngươi là lớn nhất!

Lời nói của Lôi Tôn quanh quẩn trong lòng từng người.

Đại khí bàng bạc!

Cho người ngoài tộc làm phó phủ chủ Lôi Tôn Phủ?

Chờ Lâm Triệu sau trăm năm, Lý Viêm Phong sẽ là dưới một người, trên vạn người trong Lôi Tôn Phủ?

Chỉ cần giết chết Vệ Thiên Hùng?

Lý Viêm Phong cầm kiếm đen tựa như ảo ảnh:

- Đa tạ ơn tri ngộ của Lôi Tôn, Viêm Phong suốt đời khó quên, hôm nay ta sẽ lấy đầu chó của Vệ Thiên Hùng làm quà tặng Lôi Tôn Phủ!

- Viêm Hoàng cung chủ? Ăn nhiều tài nguyên của Chu Tước quốc nhưng theo ta thấy ngươi vẫn là phế vật!

Lý Viêm Phong đại khí bàng bạc đã sớm khiến mọi người sợ teo tim.

Hôm nay là ngày Lý Viêm Phong vươn lên.

Vệ Thiên Hùng tất nhiên mạnh hơn Vệ Tử Côn một cấp bậc, nói gã là phế vật thì hơi gượng ép.

Thú bản mệnh của gã là chim đại bàng mười cánh vàng, cũng là thú bản mệnh thất giai thượng phẩm.

Mắt Vệ Thiên Hùng đỏ ngầu, sát khí ngút trời, cầm đôi giản, đại khai đại hợp.

Mỗi một chiêu, mỗi một thức đều có thể tạo thành đất rung núi chuyển.

Sức chiến đấu của Vệ Thiên Hùng gần như ngang bằng Vệ Kình ngày hôm qua, đặc biệt tạo nghệ Thiên Ý của gã sâu sắc, Thú Nguyên cũng đè ép Lý Viêm Phong nhiều.

Ban đầu Vệ Thiên Hùng dựa vào bùng nổ khủng bố đẩy Lý Viêm Phong liên tục thụt lùi, thậm chí hộc máu, vết thương đầy người.

Hình như Lý Viêm Phong không đánh lại.

Nhưng gã vẫn lớn tiếng cười to bảo:

- Phế vật! Phế vật! Ta mà được tài nguyên như ngươi thì đã vượt qua ngươi gấp mười lần! Vệ Thiên Thương, ngươi khinh thường ta, nhưng nhi tử của ngươi càng lúc càng phế vật! Ngươi vốn không có tư cách khinh thường ta!

Có ai biết gã khổ tu nhiều năm, ngày ngày đêm đêm tu luyện Vô Sinh Địa Ngục Kiếm đến trình độ nào?

Có ai biết công pháp Thiên Ý của Lôi Tôn Phủ quan trọng với gã cỡ nào không?

Dù mình đầy vết thương, dù sống chết trong đường tơ kẽ tóc, dù gã bị Vệ Thiên Hùng trấn áp vô cùng chật vật.

Nhưng bị gã tìm được một cơ hội thì gã liều mạng cũng phải làm Vệ Thiên Hùng trả giá đau thương!

Khi Vệ Thiên Hùng được nước lấn tới, mắt lộ tia khinh miệt.

- Vô Sinh Địa Ngục Kiếm, Vong Xuyên!

Đệ nhất kiếm, Hoàng Tuyền.

Đệ nhị kiếm, Vong Xuyên.

Một kiếm đẩy lùi Vệ Thiên Hùng.

Một kiếm chặt đứt ba cánh của chim đại bàng mười cánh vàng.

Máu tươi bắn ra ướt đẫm người Lý Viêm Phong, nhưng đó không phải máu của gã.

- Từ hôm nay trở đi, ta muốn cho Vệ phủ ngươi giống con chó quỳ ở trước mặt ta!

Lý Viêm Phong đã giết điên cuồng.

- Chết!

Người Lý Viêm Phong đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, nhưng cục diện hiện giờ là gã truy sát Vệ Thiên Hùng.

Vô Sinh Địa Ngục Kiếm điên cuồng chém giết.

- Vệ Thiên Hùng, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ của mình mà? Tới đây! Hèn như vậy mà làm Viêm Hoàng cung chủ?

Lý Viêm Phong dựa vào kiếm ý đáng sợ của Vô Sinh Địa Ngục Kiếm phản kích lại trong đường cùng, bây giờ chuyển bại thành thắng.

Xoẹt!

Đường kiếm cắt qua phần eo Vệ Thiên Hùng, xé rách đường máu.

Keng!

Hoàng Kim Giản trong tay Vệ Thiên Hùng bị đánh bay ra ngoài.

Lý Viêm Phong càng chiến càng dũng mãnh, tựa như ma quỷ.

Vệ Thiên Hùng tuyệt vọng kêu lên:

- Không thể nào! Không thể nào!

Gã đường đường là Viêm Hoàng cung chủ mà không đánh lại một thành chủ nho nhỏ?

Mất mặt cả trăm năm.

Nhưng mất mặt có là gì?

Bây giờ là sắp chết rồi, thảm còn hơn Vệ Tử Côn, gã sắp mất mạng tại chỗ.

Vệ Thiên Hùng rống to:

- Ta không thể thua! Ta không thể thua!

Tiếc rằng hét lớn hơn nữa cũng vô dụng.

Hôm nay biểu hiện của Lý Viêm Phong làm rung động toàn trường.

Vệ Thiên Thương, Vệ Kình đánh ra khí khái của Vệ gia đã bị Lý Viêm Phong đè xì hơi.

- Đừng bao giờ nhận thua, nếu không thì ngươi sẽ là nô tài chó suốt đời, đường đường là Viêm Hoàng cung chủ mà chỉ xứng quỳ rạp dưới chân ta!!!

Lý Viêm Phong vung kiếm, dù người đẫm máu nhưng càng giết càng hăng.

Vệ Thiên Hùng đã hoàn toàn tan tác.

Bên ngoài kết giới thiên văn vọng vào tiếng hét của Mộ Dương:

- Nhận thua!

Khóe mắt Vệ Thiên Hùng đỏ hoe:

- Không thể! Không thể nào . . .

Vệ Thiên Hùng biết mình mà nhận thua thì sẽ là nhục nhã lớn suốt đời không rửa sạch được.

Mộ Dương lại hét to:

- Nhận thua đi, mặt sau giao cho ta! Vệ Thiên Hùng, đừng làm sư tôn đau lòng thêm nữa!

Câu cuối của Mộ Dương làm Vệ Thiên Hùng hoàn toàn tan vỡ.

Phụ thân chỉ có hai nhi tử, giờ đã bị phế bỏ một người, nếu gã còn cứng rắn cậy mạnh, không lẽ sau này dựa vào Vệ Tịnh đưa tiễn phụ thân về chầu trời sao?

Vệ Thiên Hùng bỏ cuộc, hét ra câu khuất nhục:

- Ta nhận thua, ta nhận thua! Giám Sát Sử, ta nhận thua!

Giây phút đó, toàn trường cười vang.

Giây phút đó, Vệ Thiên Thương nhắm mắt lại.

Quan trọng là hai vị Giám Sát Sử vẫn thờ ơ.

- Ta nhận thua rồi!

Lý Viêm Phong tiếp tục điên cuồng truy sát, nhưng gã có thể đánh bại Vệ Thiên Hùng, chưa chắc giết chết đối phương được.

Cứ thế kéo dài gần mười giây.

Mắt thấy Lý Viêm Phong vẫn chưa giết chết Vệ Thiên Hùng, Cận Nhất Huyên mới ngáp dài mở ra lối vào kết giới thiên văn.

Rốt cuộc Vệ Thiên Hùng trốn được một mạng, nhưng là chật vật chạy trốn, người đẫm máu bò ra kết giới thiên văn, trở thành trò cười lớn cho mọi người.

Nhân vật Diễm Đô có mặt nhìn thấy Viêm Hoàng cung chủ cao cao tại thượng bị Lý Viêm Phong đánh thảm thương như vậy thì cười ồ lên.

Cốt khí và thần uy của Vệ phủ không còn sót lại chút gì.

Bình Luận (0)
Comment