Giờ phút này, Lý Viêm Phong phong quang vô hạn.
Gã lại chỉ kiếm hướng Vệ phủ, híp mắt.
Kiếm chỉ về phía Mộ Dương đứng trên cao, Lý Viêm Phong cao giọng quát:
- Vậy thì để ta nhìn xem đệ nhất nhân Chu Tước quốc nhà ngươi có năng lực gì. Mộ Dương, lăn xuống cho ta!
Phách lối!
Nhưng lúc này Lý Viêm Phong có vốn liếng lên mặt.
- Đồ đê tiện chưa cưới đã có bầu, hai phế vật cao cao tại thượng, chó già Vệ Thiên Thương, nhà ngươi có ba đứa con như vậy mà dám khinh thường ta? Bây giờ ta giết đệ tử đắc ý nhất của ngươi, Vệ Thiên Thương, mở to mắt ra nhìn cho kỹ! Hôm nay ta khiến Vệ phủ của ngươi chết sạch!
Bị Lý Viêm Phong khiêu khích, mặt Mộ Dương không biểu tình. Khi y đi hướng kết giới thiên văn, toàn trường im lặng.
Mộ Dương được người mong đợi nhất rốt cuộc bị Lý Viêm Phong khiêu khích tức giận ra sân.
Thoạt trông Mộ Dương bình tĩnh, nhưng mọi người biết y đang rất tức giận.
Nhưng mọi người không ngờ rằng ngay phút giây này, một nam nhân mặc áo lam đột nhiên hóa thành ảo ảnh ánh sao xuất hiện bên khu vực Vệ gia.
- Tổ cha nó, tiểu nhân vô sỉ thấp kém này khiến lão tử không nhịn được nữa!
Ai nói thô tục ở đây?
Mọi người trợn to mắt nhìn.
Là Thần Thánh chủ nhà Tinh Thần thương hội.
Thần Thánh đứng trước mặt Vệ Tịnh, đôi mắt như sao như biển nhìn nàng chằm chằm, hỏi thẳng:
- Nguyệt Linh gia tộc có thân tộc, Vệ phủ các người có thân tộc nào không? Nếu không có thì ta sẽ làm thân tộc của ngươi. Vệ Tịnh, có dám bái đường với ta tại đây không? Chờ đánh xong ta sẽ ly hôn với nàng ngay, dứt khoát đi, dám chơi không!?
Hành động của Thần Thánh khiến toàn trường trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Chu Tước Vương cũng không dám ra mặt trợ giúp Vệ phủ, nhưng Thần Thánh dám làm.
Một mình Thần Thánh xông lên, đòi bái đường ngay tại chỗ với Vệ Tịnh.
Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc còn tổ chức hôn lễ long trọng.
Gan dạ này, phóng khoáng này, đây là tính tình trung hậu, đây là nghĩa lớn bằng trời.
Lời nói của Thần Thánh khiến người thộn mặt ra còn hơn lời Lý Viêm Phong nói.
Ngay người nhất là Tuyết Lam, nàng đang thầm sướng thì chợt tay trống trơn, nam nhân mất tiêu.
Sau đó y xuất hiện trước mắt Vệ Tịnh, đòi bái đường tại chỗ với nàng.
Tuyết Lam không nghe rõ lời nói sau đó, vì đã hóa đá.
Tuyết Lam há hốc mồm, mắt đỏ ngầu, người run rẩy nhìn nam nhân của mình hào khí ngút trời đứng trước mặt Vệ Tịnh làm nàng ghen tị nhất.
Vệ Tịnh dựa vào cái gì quay về tuổi hai mươi?
Bây giờ nàng không có can đảm đứng trước mặt Vệ Tịnh.
Quan trọng là người xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ.
Hai người kia bái đường thì nàng thành cái gì?
- A!
Tuyết Lam hét chói tai, vừa sốt ruột vừa tức giận, máu chảy về tim, chóng mặt ngã xuống đất.
Mọi người còn tưởng Tuyết Lam tính tìm cái lỗ chui xuống đất.
Nói thật thì hành động của Thần Thánh là khiêu chiến với hai vị Giám Sát Sử.
Quan trọng là Nguyệt Linh gia tộc ỷ vào thân tộc ra trận thì vì sao Vệ gia không thể có thân tộc.
Nên mọi người chỉ cảm thấy Thần Thánh gan to bằng trời, nhưng không cho rằng hành động này trái với quy tắc.
Trước bao ánh nhìn, Vệ Tịnh sửng sốt nhìn Thần Thánh.
Hai mươi năm trước, y cũng nhiệt huyết xung động như vậy.
Vệ Tịnh lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, không thể liên lụy ngươi, ngươi có thê nhi già trẻ, đừng nhúng tay vào nước đục lần này.
Mắt Thần Thánh nóng cháy nói:
- Gia đình các người là quý nhân trong sinh mệnh của ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chèn ép các người. Ta từng là một thành viên Thiên Phủ, hãy để ta ra trận! Vệ Tịnh, nàng muốn nhìn Mộ Dương bị sáu người kia làm mệt chết không? Chơi không? Cho câu trả lời dứt khoát đi!
Vệ Tịnh nhìn Mộ Dương, cuối cùng gật đầu.
Vệ gia rất cần trợ giúp, bây giờ là phút sống chết của Vệ phủ, đành khiến Tuyết Lam uất ức một chút. Dù sao thành thân không lâu hơn một canh giờ thì chẳng là gì.
Kết quả là mấy vạn người chứng kiến hai người bái đường vô cùng đơn sơ.
Không có người chủ trì, nhất bái thiên địa gì đó toàn là Thần Thánh tự mình nói.
Hai người lạy nhau xong Thần Thánh đắc ý liếc Mộ Dương, hỏi:
- Như thế nào? Có gan hơn ngươi đúng không nào?
Mộ Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi cần gì rước họa vào thân?
Đây là chuyện riêng của Vệ gia, không liên quan tới Thần Thánh.
- Lôi Tôn Phủ khinh người quá đáng, lão tử không nhìn được! Đi lên chia sẻ vài tên giúp ngươi, khỏi cảm ơn!
Thần Thánh nói xong xoay người đi xuống, trực tiếp lao vào kết giới thiên văn, đứng ở trước mắt Lý Viêm Phong.
Khí phái nhanh như gió này khiến người khâm phục.
Hành động của Thần Thánh nhìn như buồn cười nhưng thật ra mạo hiểm rất lớn, chỉ vì một câu không nhìn được.
Tất cả danh môn vọng tộc Diễm Đô trốn đi, nhưng Thần Thánh đứng ra.
Vì bằng hữu, vì chính nghĩa mà cắm dao hai bên sườn, nói một câu nghĩa lớn bằng trời cũng không đủ.
Lý Viêm Phong nheo mắt nói:
- Không ngờ đường đường là Thần Thánh mà không biết tốt xấu như thế.
Nói thật thì bị Thần Thánh chõ mõm vào, với thực lực của y sẽ giảm bớt một phần ưu thế của Lôi Tôn Phủ, vậy mà Mộ Dương không cần phải một chọi sáu nữa.
Thần Thánh cười khẩy nói:
- Đừng lảm nhảm nữa, ta khinh thường loại người như ngươi. Lý Viêm Phong, ngươi cảm thấy hôm nay mình rất ghê gớm, nhưng không biết sự vô sỉ thấp kém của ngươi làm ta buồn nôn. Lời lẽ ô uế khi nhục nữ nhân và hài tử, ngươi không xứng đứng ở đây!
Ánh mắt Lý Viêm Phong âm trầm nói:
- Vậy sao? Thế thì làm một ván sống chết đi, đánh tới chết mới thôi, không được nhận thua.
Vượt qua Thần Thánh?
Chém giết Thần Thánh?
Cái này nóng còn hơn đánh bại Vệ Thiên Hùng.
Bởi vì Thần Thánh cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!
Thần Thánh bật cười:
- Có thể.
Ván đấu sống chết, Lý Viêm Phong đã giết đỏ mắt.
Cười xong, mắt Thần Thánh rực tia sáng sao:
- Con người trước khi chết sẽ lâng lâng, giống như ngươi bây giờ.
- À.
Lý Viêm Phong thu lại nụ cười, cầm kiếm xông lên giết người.
Oong!
Người Thần Thánh sáng lấp lánh ánh sao chói mắt.
Chiêu này bộc phát ra chiếu sáng nguyên kết giới thiên văn.
- Grao!
Trong ánh sao, một con sư tử đực phát sáng quân lâm thiên hạ.
Con thú bản mệnh bát giai đầu tiên trong hôm nay, Bát Tinh Đế Sư.
Trong đôi mắt sáng rực của con sư đực lấp lánh tám đốm sao.
Trong ánh sáng đó, Thần Thánh ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ này làm vô số phụ nữ xinh đẹp nhìn thẫn thờ.
Trong ánh sáng, Thần Thánh cầm thương thần màu tím, điều khiển Bát Tinh Đế Sư tựa như thượng thần giáng lâm.
- Đánh bại Vệ Thiên Hùng khiến ngươi nghĩ Chu Tước quốc không có người, bằng vào Vô Sinh Địa Ngục Kiếm của ngươi mà muốn khiêu chiến Mộ Dương? Lý Viêm Phong, trợn to hai mắt nhìn cho rõ cái gì gọi là chiến quyết Thiên Ý! Ngươi khổ tu năm năm thì tưởng người khác không khổ tu sao?
Bát Tinh Đế Sư gầm rống, sóng âm vô tận chấn kết giới thiên văn rung rinh.
Trong khoảnh khắc, trường thương giáng xuống, Bát Tinh Đế Sư giương đôi cánh xông về phía Lý Viêm Phong và Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu.
Thần thông Linh Nguyên: Thương Hỏa Bạch Hà, Trọng Minh Chi Đồng.
Lý Viêm Phong cầm kiếm đen, một kiếm xuyên tim.
Vô Sinh Địa Ngục Kiếm, Hoàng Tuyền, Vong Xuyên, kiếm thứ ba: Luân Hồi.
Đường kiếm luân hồi, siêu thoát vạn cổ, một kiếm là một vòng.
Nhưng Thần Thánh bỗng hóa thành ánh sao, ngân hà rực rỡ.
Ngân Hà Vẫn Lạc Thương Đạo!
Cầm thương trong tay đâm xuyên thiên địa.
Dưới Thiên Ý cảnh khó mà xem hiểu ảo diệu của đẳng cấp này, chỉ thấy vô số đốm sao rơi xuống, Lý Viêm Phong và Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu bị nuốt chửng.