Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 245 - Thần Đế Sư Nghĩa Lớn Bằng Trời (Tt)

Chương 245 - Thần Đế Sư nghĩa lớn bằng trời (tt)
Chương 245 - Thần Đế Sư nghĩa lớn bằng trời (tt)

Thần thông Linh Nguyên: Phá Diệt Ngân Hà.

Bát Tinh Đế Sư há mồm phun ra vô số ngôi sao, ánh sao chói mắt đè ép thiên địa.

Người ở khu vực Lôi Tôn Phủ đều mặt biến sắc:

- Mạnh quá!

Xoẹt!

Keng keng keng!

Mọi người chỉ thấy ánh sao chứ không biết Lý Viêm Phong đang ở đâu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ánh sao bỗng tán đi.

Trong khói đặc, Bát Tinh Đế Sư gầm rống đi ra chiến trường, Thần Thánh đứng trên đỉnh đầu con sư tử, tay cầm trường thương khoe ngầu.

Đằng sau Thần Thánh là Lý Viêm Phong quỳ dưới đất đang hộc máu, kiếm cắm trên mặt đất.

Trên người Lý Viêm Phong có bốn lỗ máu, máu chảy ròng ròng, mỗi lỗ máu là một Linh Nguyên. Lý Viêm Phong có bảy Linh Nguyên, bị Thần Thánh đâm thủng bốn cái, công lực đầy mình đã bị phế bỏ hơn phân nửa.

Kết cuộc của Lý Viêm Phong giống hệt Vệ Tử Côn.

Cảnh giới Thiên Ý tan vỡ, từ đây về sau có thể giữ sức chiến đấu Linh Nguyên cảnh đã rất giỏi.

Lý Viêm Phong hoàn toàn bị phế.

Bản lĩnh làm gã tự hào nhất đã tan biến trong hôm nay.

Sau lưng Lý Viêm Phong là Thiên Bạch Diễm Trọng Minh Điểu nằm rạp dưới đất, máu chảy thành sông.

Thú bản mệnh chết trận.

Trận chiến này mạnh mẽ hung ác, từ nay Lý Viêm Phong bị xóa sổ khỏi danh sách cường giả Diễm Đô.

Các cường giả Diễm Đô lại bị rung động:

- Thần Thánh mạnh đến thế sao!?

Lý Viêm Phong hạ gục Vệ Tử Côn, Vệ Thiên Hùng.

Vốn tưởng Thần Thánh cùng đẳng cấp với Vệ Thiên Hùng, nhưng Thần Thánh đánh Lý Viêm Phong bầm dập.

Mặc dù Lý Viêm Phong đấu hai trận, tình trạng không được tốt, nhưng thực lực của Thần Thánh cũng không thể coi thường.

Thế là toàn trường trố mắt líu lưỡi.

Lý Viêm Phong phun ra búng máu:

- Phụt!

- Lý Viêm Phong, ta biết ngươi muốn giết ta, giẫm lên ta để ngươi càng thêm uy phong. Ta khác với ngươi, vốn lập ván sống chết, với tính tình của ta thì ít nhất sẽ lấy mạng của ngươi. Nhưng ta nghĩ tình mấy năm nay ngươi cho Tịnh Nhi có chốn về nên chừa lại một mạng. Ta thừa nhận thực lực của ngươi không tệ, nhưng đừng bao giờ cho rằng mình đã vô địch Diễm Đô, rất buồn cười. Cho nên, biến khỏi Diễm Đô đi Lý Viêm Phong, đừng mơ mộng đi lên đỉnh cuộc đời gì đó. Ngươi không có trái tim của cường giả, ngươi chỉ có oán hận, trả thù. Ngươi chỉ là tiểu nhân không có mặt mũi, chỉ biết nhìn cái trước mắt, nên ngươi không xứng!

Thần Thánh nói từng câu như mũi dao đâm vào tim Lý Viêm Phong.

Lúc Lý Viêm Phong đòi đấu ván sống chết thì Thần Thánh từng muốn giết gã. Dù sao Lý Viêm Phong suýt chút giết Vệ Tử Côn và Vệ Thiên Hùng, nếu hai huynh đệ không nhận thua kịp lúc thì đã là hai xác chết.

Nhưng Thần Thánh ngẫm nghĩ rồi ngừng tay.

Dù sao hai mươi năm qua tuy thái độ của Lý Viêm Phong ác liệt, chưa từng quan tâm, chưa từng trợ giúp, nhưng gã ít nhất cho Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh một thân phận, không để hắn bị người cười nhạo là mồ côi không có phụ thân.

Nói thật thì hôm nay không phải ân oán của Lý Viêm Phong mà là ân oán của Lôi Tôn Phủ, gã chỉ là kẻ bị lợi dụng, là mũi dao của Lôi Tôn Phủ.

Lý Viêm Phong cam lòng làm mũi dao đó, nhưng kẻ đầu têu vẫn là Lôi Tôn Phủ.

Kết cuộc của Vệ Tử Côn hơn phân nửa phải tính vào đầu Lôi Tôn Phủ.

Lý Viêm Phong bò dậy, liếc Thần Thánh một cái:

- Lợi hại.

Lý Viêm Phong thật sự cho rằng mình có thể một mình làm bá chủ Diễm Đô, không ngờ Diễm Đô còn có nhiều người ngọa hổ tàng long như vậy.

Thần Thánh nói:

- Biến.

Lý Viêm Phong bò dậy, đi hướng khu vực Lôi Tôn Phủ. Đám người Lôi Tôn Phủ mặt xanh mét.

Giữa đường nhảy ra một Thần Thánh phá vỡ cục diện tốt đẹp mà Lý Viêm Phong đã sáng tạo.

Mặt Liễu Khanh tái nhợt tiến lên định nâng gã:

- Phong ca!

Lôi Tôn bỗng hừ lạnh một tiếng:

- Liễu Khanh, đứng lại!

Liễu Khanh ngẩn ngơ dừng bước, ngạc nhiên quay đầu.

Lý Viêm Phong cũng sửng sốt, gã ngước lên nhìn tất cả người Lôi Tôn Phủ.

Bọn họ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.

Lý Viêm Phong ngơ ngác nhìn Lôi Tôn:

- Lôi Tôn?

Lão nói:

- Ngươi không có giá trị lợi dụng, biến đi, sau này đừng đến gần Liễu Khanh.

Lý Viêm Phong nở nụ cười, gã cười điên cuồng, cười bất đắc dĩ, cười thê lương.

Lý Viêm Phong nghiến răng nói:

- Đám linh cẩu các ngươi đều ác như nhau!

Lôi Soái Lâm Thiên Giám cười khẩy nói:

- Nói thêm một câu nữa là cho ngươi không thấy mặt trời ngày mai!

Một con chó săn không có giá trị lợi dụng thì còn làm được gì?

Người Lý Viêm Phong đẫm máu, gã vừa cười vừa lạnh lùng âm hiểm nhìn Lôi Tôn Phủ.

- Ngươi xem ta là chó điên? Lâm Triệu, đừng để ta bắt được cơ hội, nếu không, ha ha . . .

Lý Viêm Phong cảm thấy giữa mình và Lôi Tôn Phủ chưa xong chuyện.

Lòng người vốn là như thế, trong một giây khiến người tuyệt vọng, bừng bừng lửa giận.

Nhưng ai thèm quan tâm Lý Viêm Phong suy nghĩ điều gì?

Toàn trường tĩnh lặng nhìn Lý Viêm Phong bị báo ứng, đi ra chiến trường Viêm Hoàng, khuất bóng.

Liễu Khanh bồn chồn ngồi trên ghế.

Liễu Thiên Dương hưng phấn nói:

- Tỷ, con chó săn này đã tiêu đời, nhưng hắn mang đến ích lợi lớn cho Lôi Tôn Phủ chúng ta, Lôi Tôn và Lôi Soái chắc chắn sẽ thưởng cho chúng ta!

Liễu Khanh nhắm mắt lại:

- À.

. . .

Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên nhìn xong màn diễn, tuyên bố:

- Tiếp tục!

Thần Thánh còn đứng trong kết giới thiên văn.

Thần Thánh nói:

- Người của Lôi Tôn Phủ đừng xuống dưới, ba người để lại cho Mộ Dương. Ta khiêu chiến với hai vị Nguyệt Linh gia tộc, các người cùng nhau lên đi!

Câu nói này rung động đến tâm can.

Hai người Nguyệt Linh Tiêu, Nguyệt Linh Phong là trụ cột thế hệ trung niên trong Nguyệt Linh gia tộc.

Cận Nhất Huyên nheo mắt nói:

- Nếu hắn đã có ý tưởng này thì cứ chiều ý.

Ngày hôm qua là Mộ Dương, hôm nay là Thần Thánh, Cận Nhất Huyên cảm giác Diễm Đô có nhiều cường giả.

Vở kịch phập phồng lên xuống, xem đã ghiền.

Nguyệt Linh Tiêu, Nguyệt Linh Phong cảm giác bị vũ nhục.

Nhưng nếu đối phương không biết sống chết thì bọn họ sợ cái gì?

Hai người bước vào sâu, không nói không rằng liên hợp vây công Thần Thánh.

Trận chiến này hung mãnh, kịch liệt.

Nhưng Nguyệt Linh gia tộc rất bình thường.

Trận này mất thời gian còn hơn khi đấu với Lý Viêm Phong.

Thần Thánh thi triển ra tất cả thế võ, chiến đấu toàn thân đẫm máu.

Nhưng quan trọng là y đã thắng.

Thần Thánh một chọi hai vẫn buộc Nguyệt Linh Phong và Nguyệt Linh Tiêu trực tiếp nhận thua.

Hai người cúi đầu đi xuống.

Nguyệt Linh Cơ không nhịn được càu nhàu một câu:

- Các người quá mất mặt.

Nguyệt Linh Tiêu lúng túng nói:

- Ăn nói với phụ thân kiểu gì hả?

Mặt Nguyệt Linh Cơ tràn đầy khinh thường.

Xem ra chỉ có thế hệ trẻ mới giữ được mặt mũi cho Nguyệt Linh gia tộc.

Cục diện hiện giờ toàn là Lôi Tôn Phủ giành lấy giùm Nguyệt Linh gia tộc.

May mắn sau khi đánh hạ hai người này thì Thần Thánh ngừng tay, y mà còn đánh nữa sẽ chọc giận Giám Sát Sử.

Kết quả là Thần Thánh nhảy lên tường thành, đi tới khu vực Vệ phủ.

- Vệ Tịnh, lão tử nhìn nàng là thấy bực, bỏ nàng, cáo từ!

Thần Thánh nói xong lắc người lẩm bẩm.

Mọi người thấy nhân vật như hiệp khách này ôm thê tử ngất xỉu của mình chớp mắt chạy xa.

Bây giờ Vệ Tử Côn, Lý Viêm Phong đều phế.

Quyết đấu sống chết sẽ càng tàn nhẫn hơn.

Trong Vệ gia trừ người thầm sợ hãi ra còn lại đều là mang sát tâm ngập trời.

Có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu, từ nay về sau Vệ gia và Lôi Tôn Phủ không chết không ngừng.

Vệ Thiên Thương cắn răng cố nén nước mắt, mắt lão đỏ hoe:

- Mộ Dương.

- Sư tôn.

- Biết làm thế nào không?

- Biết, đệ tử sẽ cho ba huynh đệ kia cùng xuống địa ngục.

Vệ Thiên Thương gật mạnh đầu:

- Tốt!

Vệ Tử Côn không chết là vì gã may mắn.

Hai bên đã đến mức không chết không ngừng, vậy từ nay trong Diễm Đô chỉ có một gia tộc có thể sống tiếp. Nếu còn không xuống tay ác, chờ bọn họ phục hồi nguyên khí lại đến hại Vệ phủ sao?

Vệ Kình, Vệ Tử Côn đã phế, có ai ngăn được Lôi Tôn Phủ sau cuộc quyết đấu sống chết?

Cho nên, từ đây về sau tử chiến là lựa chọn duy nhất!

Bình Luận (0)
Comment