Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271 - Lên Đường, Chu Tước Hoàng Cung

Chương 271 - Lên đường, Chu Tước hoàng cung
Chương 271 - Lên đường, Chu Tước hoàng cung

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Bà bà, lần lựa chọn này sẽ ảnh hưởng phát triển tương lai của ta, có thể cho ta âm thầm bàn bạc với mẫu thân, ngoại công được không?

Lý Du cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên là được. Khinh Ngữ, chúng ta ra ngoài một lát nào.

Mộ Dương vội nói:

- Xin tiền bối dừng bước, mời ngồi, chúng ta ra ngoài là được.

Mộ Dương nháy mắt ra hiệu, Lý Thiên Mệnh, Vệ Thiên Thương, Vệ Tịnh đi ra theo.

Vệ Thiên Thương vỗ vai Lý Thiên Mệnh:

- Thiên Mệnh, thật ra Vệ gia chúng ta luôn giữ ghi chép về tổ mẫu họ lý và Đông Hoàng tông. Tính ra thì Vệ gia chúng ta là nhánh trong dòng họ thánh tộc Lý thị. Lý đại nhân hơi nóng nảy một chút nhưng lời nàng nói không giả, Đông Hoàng tông thật sự quản lý Đông Hoàng Cảnh trên vạn năm. Đến bây giờ, Đông Hoàng tông trong ghi chép gia phả của chúng ta vẫn là vật khổng lồ ở Đông Hoàng Cảnh.

- Đất bán đảo này trừ ngươi ra không ai có tư cách trúng tuyển Đông Hoàng Cảnh. Đệ tử Đông Hoàng tông ở tuổi của ngươi ít nhất là Quy Nhất cảnh trở lên. Quy mô đó mạnh hơn Thiên Phủ Chu Tước quốc rất nhiều, chỉ tính số người chắc cũng hơn gấp ngàn lần, đó chắc chắn là nơi thích hợp cho ngươi trưởng thành.

- Hơn nữa Đông Hoàng tông và Thánh Thiên Phủ như nước với lửa, nếu ngươi chỉ có thể Tam Kiếp Luân Hồi thì có lẽ không ai quan tâm. Nhưng chúng ta biết rõ ngươi có bao nhiêu Kiếp Luân, nếu lộ ra thì Thánh Thiên Phủ sẽ trực tiếp tiêu diệt ngươi. Dù là Ngũ Kiếp Luân Hồi thì họ cũng muốn tiêu diệt, không cho ngươi trở về thánh tộc Lý thị, càng đừng nói bây giờ ngươi không chỉ có Ngũ Kiếp Luân Hồi.

Vệ Thiên Thương hiểu biết khá rõ ràng về tổ tiên, Lý Thiên Mệnh tin tưởng trăm phần trăm lời lão nói ra.

Bên Thiên Phủ chỉ có ba người này biết rõ Lý Thiên Mệnh có thể chất như thế nào, họ đều là trưởng bối mà hắn tôn kính nhất.

Vệ Tịnh dịu dàng nói:

- Thiên Mệnh, ngoại công của ngươi nói đúng. Ngươi đi Đông Hoàng tông, có Lý đại nhân chăm sóc, tạm không nói đến thân phận thiếu tông chủ, chỉ cần có chỗ dựa cũng đủ cho chúng ta yên lòng. Dù sao tính cách của ngươi xung động, dễ xung đột với người khác.

Lý Thiên Mệnh cãi bướng:

- Có đâu, nhi rất là điệu thấp!

- Ha ha ha!

Mấy người cười phá lên.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phải rồi, nương, sao họ phát hiện nhi là Ngũ Kiếp Luân Hồi vậy?

- Bọn họ phát hiện ra ta đầu tiên, âm thầm ở trong Vệ gia quan sát ta, không chú ý đến ngươi vì ban đầu thấy ngươi chỉ có một Kiếp Luân. Sau đó ngươi đi Viêm Hoàng Tháp tu luyện. Khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ, bọn họ luôn quan sát, nhưng chủ yếu là theo dõi ta chứ không xem ngươi. Vì ngày đầu tiên ngươi bắt đầu, bọn họ thấy trên tay của ngươi chỉ có một Kiếp Luân.

- Tổ tiên của họ chưa từng xuất hiện tình huống liên tục thức tỉnh giống như ngươi, nên trước khi ngươi ra trận, họ tưởng ngươi nhuộm tóc, không quá chú ý. Mãi đến khi ngươi đánh bại Lâm Tiêu Đình thì họ mới đoán ra, nhưng đinh ninh ngươi giỏi lắm là Tam Kiếp Luân Hồi.

- Dù sao Vệ gia chúng ta là nhánh huyết mạch xa xôi, có thể xuất hiện Tam Kiếp Luân Hồi đã khiến họ rất bất ngờ. Bọn họ tìm đến ta trước, hỏi ta rằng ngươi có mấy Kiếp Luân, hỏi ta có muốn mang nhi tử đi Đông Hoàng tông không. Khi đó ta dò hỏi, phát hiện bọn họ nói cao nhất là Ngũ Kiếp Luân Hồi, vô cùng nghịch thiên. Nên ta nói ngươi là Ngũ Kiếp Luân Hồi.

- Khi nghe nói ngươi là Ngũ Kiếp Luân Hồi thì Lý đại nhân như nổi điên, cứ thúc giục chúng ta tìm ngươi, ha ha . . .

Vệ Tịnh không sốt ruột, vì nàng biết trước khi Lý Thiên Mệnh xuất phát chắc chắn sẽ trở về từ biệt.

Năm Kiếp Luân trên cánh tay phải của Lý Thiên Mệnh rõ rệt, dù giấu trong ống tay áo không nhìn thấy, nhưng vén áo lên thì chắc chắn không thể nói ba hay bốn cái.

Nhưng tay trái của hắn có thể ẩn giấu.

Đốm đen trên cánh trái của Tiểu Hoàng Kê cũng bé xíu, có thể giấu diếm.

Còn Bé Mèo Mun thì không cần giấu làm gì, nó đen mun.

May mắn hai người kia không thấy quá trình thức tỉnh mười ngày liên tục trong Viêm Hoàng Tháp, chứ không thì Lý Du đã xỉu tại chỗ.

Lý Thiên Mệnh nghiêm túc hỏi:

- Ngoại công, Dương thúc, nương, nói vậy là các người thật sự ủng hộ nhi đi Đông Hoàng tông?

Mộ Dương nói:

- Xem ghi chép gia phả của các người, phân tích từ lời nói của Lý bà bà, liên quan huyết mạch của Tiểu Mệnh Kiếp, đẳng cấp trong Thánh Thiên Phủ nghiêm ngặt, ân oán giữa Thánh Thiên Phủ và Đông Hoàng tông, xét từ năm khía cạnh này thì ta cảm thấy Đông Hoàng tông vượt trội hơn Thánh Thiên Phủ.

Dù sao Thánh Thiên Phủ đã cho ấn tượng xấu.

Hai vị Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên, Tống Nhất có lẽ là ảnh thu nhỏ của Thánh Thiên Phủ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nương, nương là Tam Kiếp Luân Hồi, thiên phú ngang ngửa Lý cô nương kia, nương sẽ cùng nhi đi Đông Hoàng tông chứ?

Dù sao ban đầu mục tiêu của Lý Du là Vệ Tịnh.

Vệ Tịnh nói:

- Ta không đi, ta muốn ở lại Vệ phủ, chăm sóc ngoại công của ngươi.

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.

Thân thể của nàng hai mươi tuổi nhưng linh hồn đã bốn mươi, thiếu kích tình như Lý Thiên Mệnh.

Hơn nữa giữa nàng và ngoại công có rất nhiều tiếc nuối, cần bên nhau lâu ngày bù đắp lại.

Nàng còn muốn ở đây chờ Lý Mộ Dương.

Mộ Dương vỗ vai Lý Thiên Mệnh, cười nói:

- Ngươi cứ yên tâm bên này, có ta ở.

Y là cường giả số một Chu Tước quốc, đương nhiên Lý Thiên Mệnh rất yên tâm.

Vệ Tịnh cười nói:

- Lý bà bà vốn rất thưởng thức ta, định cố gắng thuyết phục ta, bị ta đẩy ngươi ra, dời sự chú ý của bà bà, còn ta thì kê cao gối ngủ.

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười hỏi:

- Nương thật sự là nương ruột sao?

Cười thì cười, nếu hai vị trưởng bối đưa ra phán đoán, cũng ủng hộ hắn, vậy thì tuyển chọn Đông Hoàng tông.

Hơn nữa khiến trưởng bối yên lòng cho mình đi xa cũng coi nhưng đền đáp lại họ, ít nhất những ngày sau này họ sẽ không treo tim treo gan.

Mộ Dương nói:

- Thiên Mệnh, Dương thúc ở nhà chờ biểu hiện tương lai của ngươi.

- Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ thần chắn giết thần, ma chắn giết ma!

- Ngươi đừng khoác lác, mau đi vào trả lời Lý đại nhân, bà ấy chờ sắp điên rồi.

Vệ Tịnh nhìn thoáng qua bên trong, Lý Du chắp tay sau lưng, hồi hộp đi tới đi lui.

Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi!

Thấy bọn họ đi vào, Lý Du nắm tay Lý Thiên Mệnh, phập phồng lo sợ hỏi:

- Sao rồi? Đã có quyết định chưa?

Lý Thiên Mệnh dứt khoát trả lời:

- Lý bà bà, ta quyết định đi Đông Hoàng tông.

Lý Du rươm rướm nước mắt nói:

- Trời ơi, tổ tiên ơi! Thánh tộc Lý thị ta rốt cuộc có hy vọng rồi!

- Chẳng lẽ ta không đi thì không có hy vọng sao?

Lý Thiên Mệnh có cảm giác hắn không phải đi làm thiếu tông chủ mà là đi cứu vớt thánh tộc Lý thị bọn họ.

Trong tưởng tượng của hắn thì làm thiếu tông chủ chắc rất oách.

Dưới một người, trên vạn người.

Nói một câu, vàng bạc, mỹ nữ, quyền lực đều dâng lên.

Sung sướng vô cùng.

Nhưng vì sao Lý Thiên Mệnh có dự cảm như sắp đi cung cấp kỹ thuật giúp đỡ người nghèo?

Lý Du cười toe nói:

- Thế thì không, ha ha, tôn nhi Thiên Mệnh của ta rất có quyết đoán! Đóng gói hành lý chưa? Xuất phát thôi.

- Đi bây giờ?

Lý Du trả lời:

- Đúng rồi, đi ngay, lập tức, đến muộn sẽ không kịp kế thừa vị trí thiếu tông chủ, bị người khác chiếm lĩnh.

- Cái gì?

- Không, đùa thôi, ha ha ha ha ha ha!

- . . .

Bình Luận (0)
Comment