Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 272 - Chương 272 - Lên Đường, Chu Tước Hoàng Cung (Tt)

Chương 272 - Lên đường, Chu Tước hoàng cung (tt)
Chương 272 - Lên đường, Chu Tước hoàng cung (tt)

- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, lên đường nào!

- Lý bà bà, chờ chút, đợi ta lấy tí thứ đã!

- Nào, bà nội tặng cho ngươi quà gặp mặt, đây là nhẫn tu di. Bảo bối này là thú binh đặc biệt chế tạo từ linh khoáng thiên văn màu chàm Tu Di Thạch. Tu Di Thạch là một loại linh khoáng thần diệu, bẩm sinh ẩn giấu không gian. Chiếc nhẫn tu di này bên trong có không gian hình tròn đường kính hai thước, có thể chứa tài vật, binh khí, linh khoáng, Linh Túy, tiện lợi đi đường. Nhưng tránh đừng cho thú bản mệnh vào, bên trong là không gian tĩnh lặng, sinh linh đi vào sẽ làm nổ nhẫn tu di.

Lý Thiên Mệnh chép miệng cảm thán, hắn chưa từng nghe về nhẫn tu di, không ngờ trên thế giới có thứ như vậy.

Mộ Dương vội nói:

- Thiên Mệnh, tài liệu của nhẫn tu di này tuy là thú binh lục giai nhưng giá trị của nó hơn hẳn đa số thú binh thất giai thiên văn màu tím. Toàn Chu Tước quốc chỉ có hai chiếc nhẫn tu di, Chu Tước Vương có một cái, ngoại công của ngươi có một cái. Mau cảm tạ Lý đại nhân!

Lễ gặp mặt quá quý giá.

Tuy thứ này không giúp ích gì cho việc chiến đấu nhưng Lý Thiên Mệnh không cần mang binh khí, linh khoáng cồng kềnh, khi chiến đấu, đi đường sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Hơn nữa nếu dẫn theo Khương Phi Linh, nữ hài luôn có nhiều thứ như quần áo, trang sức, son phấn. Có không gian hình tròn đường kính hai thước thì không cần xách theo bao hành lý to, còn có thể cất chứa nhiều báu vật.

Lý Thiên Mệnh vươn tay nhận lấy nhẫn tu di:

- Đa tạ Lý bà bà.

Lý Du giơ cao tay không cho hắn lấy, vẻ mặt kiêu kỳ nói:

- Gọi bà nội!

Vì nhẫn tu di, Lý Thiên Mệnh bất chấp:

- Bà nội.

Dù sao sắp nhận nghĩa phụ, làm thiếu tông chủ, ngồi chờ Lý Vô Địch chết, vậy thì không cần so đo tiếng kêu bà nội?

Lại có thêm muội muội Lý Khinh Ngữ như hoa như ngọc.

Mặt Lý Du hồng hào, sung sướng nói:

- Ôi chao! Thật tốt, tôn tử mập mạp, tuyệt lắm. Lý mỗ này rốt cuộc có đời sau rồi, có tôn tử mập mạp!

- . . .

Lý Thiên Mệnh nhéo thịt mình, mập hồi nào?

Nhưng tóm lại nhẫn tu di đã vào tay.

Vệ Thiên Thương chỉ cho hắn cách dùng, không quá khó.

Lý Thiên Mệnh bỏ hành lý, Xiềng Xích Viêm Long, Đại Lôi kiếm vào trong, mang thêm ít quần áo, sau đó hai tay trống trơn.

Mộ Dương bỗng lấy ra một hòm gỗ, khá to và nặng:

- Thiên Mệnh, thứ ta hứa cho ngươi đây.

- Đây là cái gì?

Mộ Dương cười nói:

- Lúc trước đã nói rồi, khi ngươi rời khỏi Chu Tước quốc sẽ tặng cho ngươi một thú binh thất giai. Lão Thần đã tặng Đại Lôi kiếm cho ngươi, ta không thể kém hơn hắn được.

- Là xiềng xích?

Lý Thiên Mệnh dùng kiếm pháp khá tốt, nhưng hắn không buông bỏ xiềng xích.

- Đúng vậy!

- Ta mở ra xem được không?

Mộ Dương nói:

- Chờ ngươi đến Đông Hoàng tông rồi xem.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Cố ý gợi lòng tò mò phải không?

Mộ Dương cười nói:

- Tàm tạm, chỉ là hạng ba toàn thôn.

Lý Thiên Mệnh bật cười, lúc hắn đánh bại Vệ Quốc Hào từng nói câu này với Vệ Thiên Hùng.

Lý Du sốt ruột giục:

- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, đi thôi!

Lý Thiên Mệnh quay đầu từ biệt nhóm Vệ Tịnh.

Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn.

Nhưng trong cuộc ly biệt này, trên mặt mỗi người đều cười tươi, vì mặt ủ mày chau cũng không thay đổi được gì, ngược lại ảnh hưởng tâm tình của mọi người.

Tuy rằng bước lên hành trình, con đường phía trước khó đoán, nhưng bọn họ tin tưởng Lý Thiên Mệnh.

- Hẹn gặp lại.

- Hẹn gặp lại.

Không biết khi nào sẽ gặp lại.

Nhưng một ngày nào đó Lý Thiên Mệnh sẽ trở về.

Dường như chặng đường không quá xa xôi.

Bước ra Vệ phủ, Lý Thiên Mệnh nói:

- Cái đó, tam muốn đi Chu Tước hoàng cung một chuyến . . .

Lý Du cười tủm tỉm nói:

- Nương của ngươi có nói rồi, đi đón cháu dâu của ta trước đã.

Tiêu rồi, cảm giác bà lão chẳng những muốn có tôn tử còn muốn thêm tằng tôn.

- Đi, đi Chu Tước hoàng cung!

Dọc đường đi Chu Tước hoàng cung, Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:

- Chu Tước Vương sẽ đồng ý cho ta mang Linh Nhi đi chứ? Ban đầu quyết định đi Thánh Thiên Phủ thì Chu Tước Vương do dự, giờ chọn đi Đông Hoàng tông, có dính dáng huyết mạch thánh tộc Lý thị và Tiểu Mệnh Kiếp thì chắc Chu Tước Vương sẽ đồng ý.

Lý Thiên Mệnh liếc sang bên cạnh.

Lý Du vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt thân thương trìu mến.

Lý Khinh Ngữ thì dịu dàng trang nhã.

Khi Lý Thiên Mệnh nhìn nàng thì nàng gật đầu cười chào:

- Thiên Mệnh ca, chào.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Xin hỏi cảnh giới hiện giờ của Khinh Ngữ muội muội là gì?

Lý Khinh Ngữ nói:

- Khinh Ngữ ngu dốt, mới tu đến Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng.

- . . .

Mười lăm tuổi, ngu dốt mà tu luyện đến Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng.

Lâm Tiêu Đình, hai mươi tuổi, siêu thiên tài Chu Tước quốc, gần đây vừa đột phá Quy Nhất cảnh.

So sánh là biết Đông Hoàng tông như thế nào rồi.

Lý Khinh Ngữ sợ hắn nản lòng cho nên an ủi:

- Thiên Mệnh ca là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, tốn vài năm là có thể đuổi kịp Khinh Ngữ.

Lý Du nói:

- Đúng rồi, ngươi sinh ra trong Chu Tước quốc, thức tỉnh hơi muộn, đừng để ý tu vi đoạn đầu. Mục tiêu của ngươi là cảnh giới Thánh, phải nhìn ra xa, đến cảnh giới Thánh là có thể sống trên hai trăm tuổi. Ngươi tranh thủ vào hàng Thánh cảnh trước khi bảy mươi tuổi là có thể thành cường giả một phương ở Đông Hoàng Cảnh. Chỉ cần thành thánh là có thể mượn thêm một trăm năm với trời. Trong một trăm năm này phát huy thiên phú Ngũ Kiếp Luân Hồi của ngươi, tiếp tục tu hành, tiếp tục cướp số trời thành mệnh của mình, sau này tồn tại mãi mãi, rất đáng mong chờ.

Bảy mươi tuổi?

Quá xa.

Chớp mắt đã đến Chu Tước hoàng cung.

Đột nhiên.

Ánh mắt Lý Du lạnh băng:

- Lăng Nhất Trần, hắn cũng đến?

Bà kéo Lý Thiên Mệnh, Lý Khinh Ngữ lao nhanh vào Chu Tước hoàng cung.

Lý Thiên Mệnh sửng sốt.

Lăng Nhất Trần là ai?

Tên này hơi giống Cận Nhất Huyên, Tống Nhất.

Mới vào Chu Tước hoàng cung, phía trước có ít nhất sáu người đi ra.

Trong sáu người có những người Lý Thiên Mệnh quen mặt như: Cận Nhất Huyên, Tống Nhất, Nguyệt Linh Cơ.

Lý Thiên Mệnh còn tưởng ngày mai mới đụng đến bọn họ.

Hắn không biết rằng khiêu chiến Thiên Phủ bên Thương Hải quốc đã kết thúc lúc sáng sớm, bọn họ trực tiếp chạy về Chu Tước quốc.

Trong sáu người này, quan trọng nhất là Khương Phi Linh.

Sắc mặt Khương Phi Linh không được tốt, hơi tái nhợt, dường như hơi sợ hãi.

Máu nóng như dồn lên não Lý Thiên Mệnh.

Những người này định làm gì Khương Phi Linh?

Trừ bốn người này ra còn có hai người Lý Thiên Mệnh chưa từng gặp.

Một lão nhân áo đen khô gầy âm u, ánh mắt lạnh lùng, hai tay như vuốt quạ.

Lão nhân khí thế kinh người, áp lực nặng nề, khiến nguyên Chu Tước hoàng cung âm trầm lạnh lẽo.

Rõ ràng hai vị Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên, Tống Nhất cung kính đi theo sau lão, bọn họ đang báo cáo với lão nhân áo đen về Thiên Phủ Thương Hải quốc.

Lý Thiên Mệnh loáng thoáng nghe Cận Nhất Huyên nói: Mộ Dung Thương Hải đã chết, toàn tộc không còn hậu duệ, có thể yên tâm kê cao gối ngủ.

Lý Thiên Mệnh sớm biết bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ khiến Nguyệt Linh gia tộc làm gia tộc Thiên Phủ, Chu Tước quốc thất bại thì họ dời sang Thương Hải quốc ngay.

Nay xem ra bọn họ đã thành công.

Thật tiếc cho Thiên Phủ Thương Hải quốc.

Hiển nhiên lão nhân áo đen này là người cầm đầu hai vị Phó Giám Sát Sử.

Một thiếu nữ đi đằng trước nhất, thoạt trông có thân phận quý trọng hơn lão nhân áo đen.

Nàng đeo khăn che mặt, trong mắt có khí túc sát, ánh mắt bễ nghễ, mạnh mẽ đích thực, dường như nàng là đế hoàng trong thiên địa, người thấy ánh mắt nàng phải run rẩy quỳ xuống trước mặt.

Chỉ một ánh mắt đã làm Lý Thiên Mệnh cảm nhận được trình độ yêu nghiệt nghịch thiên thật sự đến từ Đông Hoàng Cảnh.

Tính cách của Lý Khinh Ngữ dịu dàng, không bạo ngược như nữ nhân kia. Tuy nàng kia là mỹ nhân tuyệt thế nhưng tư thái linh lung, mắt trong sáng, nhưng ý chí của nàng khiến người ta không dám bàn tán vẻ ngoài xinh đẹp.

Nhìn ra được thiếu nữ này mới là chủ nhân thật sự của đoàn người, bao gồm lão nhân áo đen cũng theo hầu bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment