Hai nhóm người đụng độ ở cửa Chu Tước hoàng cung.
Khương Phi Linh trông thấy Lý Thiên Mệnh thì vội kêu lên:
- Ca ca!
Nàng bị bao vây, không cách nào đến bên Lý Thiên Mệnh, có thể thấy nàng sốt ruột, khó chịu.
Lý Thiên Mệnh híp mắt lại.
Lão nhân áo đen nheo mắt hỏi:
- Lý Du? Ngươi là người của thánh tộc Lý thị, rảnh rỗi chạy đến đây làm gì?
Lý Du ra hiệu Lý Thiên Mệnh thả lỏng, bà trả lời:
- Vậy ta hỏi ngươi, Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ nhà ngươi tới đây làm gì?
Lăng Nhất Trần cười khẩy nói:
- Chu Tước quốc là nước hiến tế của Thánh Thiên Phủ ta, là địa bàn của Lăng mỗ này nên đương nhiên ta có thể tới đây.
Hai người vừa gặp mặt đã nảy lửa.
Lý Du nói:
- Đây là con riêng của nhi tử Lý Vô Địch của ta, ta tìm khắp Đông Hoàng Cảnh rốt cuộc cũng tìm được, tự nhiên đến mang hắn về Đông Hoàng tông.
Con riêng?
Chẳng phải bảo là nghĩa tử sao? Khi nào biến thành con riêng rồi?
Khương Phi Linh còn trong tay đối phương nên Lý Thiên Mệnh không rảnh suy nghĩ nhiều, chờ sau này sẽ hỏi rõ.
Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên nói:
- Đây là nhi tử của Kim Cương Lục Tí Thần Viên? Ngươi có nhầm không? Đây là đệ tử Thánh Thiên Phủ ta từ ba ngày trước rồi, chúng ta đang định mang hắn đi Thánh Thiên Phủ.
Lý Du nói:
- Ngươi đừng mơ, đây là người của thánh tộc Lý thị ta, trên người có thiên phú Tam Kiếp Luân Hồi, các ngươi mang về cũng sẽ bị đuổi ra.
Tống Nhất liếc qua Lý Thiên Mệnh:
- Tam Kiếp Luân Hồi? Không nhìn ra.
Lăng Nhất Trần nói:
- Nếu vậy thì không cần người này, đi.
Mang thiên tài Tam Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị về sẽ chẳng được lợi gì, ngược lại bị mắng.
Thánh Thiên Phủ và Đông Hoàng tông như nước với lửa, đối nghịch mấy ngàn năm.
Thánh Thiên Phủ đạp trên Đông Hoàng tông, xưng bá Đông Hoàng Cảnh.
Lý Du vươn tay chỉ:
- Chờ đã, các ngươi đi thì được, nhưng để lại cháu dâu của ta.
Lăng Nhất Trần liếc qua Khương Phi Linh, lạnh lùng nói:
- Cháu dâu? Đừng hòng, đây là tỳ nữ đã được Lang Thiên Tử của chúng ta nhìn trúng.
Ngọn lửa đốt cháy trong óc Lý Thiên Mệnh:
- Tỳ nữ?
Thiếu nữ kia chính là Lang Thiên Tử.
Lý Du thấy ánh mắt Lý Thiên Mệnh như đốt lửa, thiếu nữ xinh đẹp Khương Phi Linh thì biểu tình hoảng loạn, bà biết cô nương này quan trọng với hắn cỡ nào.
Lý Du trầm giọng hỏi:
- Lang Thiên Tử, có thể thả người không? Đây là cháu dâu của ta, không thể để ngươi mang về Thánh Thiên Phủ.
Tình trạng hiện giờ của Lý Du vô cùng uy nghiêm, trái ngược với bộ dạng hấp tấp lúc ở Vệ phủ.
Lần đầu tiên Lang Thiên Tử mở miệng nói:
- Không thả, rồi sao?
Giọng của nàng lạnh băng, cao ngạo.
Lý Du nói:
- Nếu không thả thì các vị sẽ không ra khỏi Chu Tước quốc được!
Bà là mẫu thân của tông chủ Đông Hoàng tông, đối diện Lăng Nhất Trần là Tịnh Nhi Thánh Thiên Phủ, về thân phận thì cao hơn lão một chút.
Còn thực lực thế nào thì Lý Thiên Mệnh không có khái niệm.
Nhưng ngẫm kỹ lại, bà dám nói như vậy thì chắc mạnh hơn Lăng Nhất Trần một chút, Lý Thiên Mệnh không biết cụ thể mạnh cỡ nào.
Lăng Nhất Trần cười khẩy nói:
- Lý Du, ngươi có biết Lang Thiên Tử chúng ta là kỳ tài cỡ nào không? Đắc tội với nàng, bằng vào mấy tên lôm côm thánh tộc Lý thị các ngươi thì đến lúc đó sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Cận Nhất Huyên xen vào cười nói:
- Lão đại, đừng nói thánh tộc Lý thị gì đó, từ trăm năm trước đã xóa bỏ tên thánh tộc rồi. Đám phế vật này vẫn đang tự thôi miên mình, tự xưng thánh tộc.
Lý Du quan sát Lang Thiên Tử:
- Ta đương nhiên biết Lang Thiên Tử, nghe nói nàng có hy vọng sẽ trở thành Thánh Hoàng Thánh Thiên Phủ nhất.
Mắt Lý Du sáng rực nhìn thiếu nữ, còn thiếu nữ thì biểu tình hờ hững không chút e ngại.
Lăng Nhất Trần lạnh lùng cười:
- Biết thì tốt rồi, với con đường vươn lên và tạo hóa của nàng, mấy chục năm sau ít nhất là ba hạng đầu Đông Hoàng Cảnh. Bà già kia, suy nghĩ cho kỹ đắc tội với Lang Thiên Tử sẽ có kết cuộc thế nào.
Giọng của Tống Nhất càng lạnh hơn:
- Nói đúng lắm! Tộc các ngươi không phải thánh tộc Lý thị ngàn năm trước, Đông Hoàng tông bây giờ không có chỗ cho các ngươi nương náu. Phế vật tuyệt thế Lý Vô Địch, tông chủ yếu nhất trong lịch sử Đông Hoàng tông lo ăn nằm chờ chết đi! Ngay cả ta cũng có thể một bàn tay bóp chết hắn.
Đám người cười nhạt.
Những người này chắc đã đủ hù Lý Du sợ đến im thin thít rồi.
Nhưng bọn họ đã xem nhẹ Lý Du.
Bà nhếch mép nói:
- Bớt nói nhảm nhiều đi, bà già này cóc cần biết Lang Thiên Tử gì đó của các ngươi. Thiên tài nghịch thiên đến đâu mà bây giờ rơi vào tay bà già này thì vẫn là gà con. Các ngươi dám bắt cháu dâu của ta đi thì ta sẽ làm thịt Lang Thiên Tử của ngươi! Ta không sợ Thánh Thiên Phủ diệt tộc chúng ta, dù sao làm thịt Lang Thiên Tử coi như tộc chúng ta được lợi. Lăng Nhất Trần, ngươi làm cún con Thiên Phó, nếu có tin tưởng bảo vệ được Lang Thiên Tử này thì cứ dẫn cháu dâu của ta đi!
Lý Du nói xong sấn tới đám người kia.
Ba vị Giám Sát Sử nhóm Lăng Nhất Trần biểu tình cực kỳ khó xem.
- Lý Du, ngươi thật sự muốn làm như vậy?
Bọn họ thừa nhận Lý Du nói đúng.
Vì sao Thánh Thiên Phủ thiết lập Thiên Phó, suốt ngày bảo vệ Thánh Thiên Tử?
Vì trước khi Thánh Thiên Tử trở thành cường giả, đối diện trưởng bối như bà lão thì khó đánh lại.
Nàng chỉ bỏ xa bạn cùng lứa, mạnh đến đáng sợ.
Nếu thái độ của Lý Du cứng rắn thì họ sợ Lang Thiên Tử xảy ra chuyện, dù sao giá trị một Lang Thiên Tử cao hơn thánh tộc Lý thị tàn phế già yếu bệnh tàn nhiều.
Lăng Nhất Trần nhức đầu nói:
- Lang Thiên Tử, chúng ta liên hợp đấu với Lý Du thì không đến nỗi thua, nhưng sợ bà ta nổi điên nhằm vào người. Bà này có tiếng là bà điên, cực kỳ bao che, khi điên lên thì không ai kiềm chế được.
Nguyệt Linh Lang không hề nổi giận, nhưng ánh mắt lạnh băng hơn nhiều:
- Vậy thì để bọn họ đi.
Xem ra Nguyệt Linh Lang là người thông minh, biết sống sót mới là điều quan trọng.
Nghe lệnh, Tống Nhất mới chịu thả Khương Phi Linh ra.
Khương Phi Linh chạy vội tới bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, dường như Khương Phi Linh chỉ bị hù sợ chứ không bị thương gì, hắn yên lòng.
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh rất biết ơn Lý Du, nếu không nhờ bà nội này thì đụng phải Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ Lăng Nhất Trần, chắc chắn Khương Phi Linh sẽ bị mang đi.
Đi làm tỳ nữ, hầu hạ Lang Thiên Tử?
Ở trong mắt Lý Thiên Mệnh thì thiên tài tuyệt thế như vậy chẳng là cái đinh gì, nếu cho thời gian thì để nàng làm tỳ nữ của Khương Phi Linh mới đúng.
Khương Phi Linh vừa chạy trở về, Lang Thiên Tử tiến lên một bước, nhìn Lý Du chằm chằm, ánh mắt của nàng như lửa đốt người bà:
- Lý Du, hôm nay ngươi hiếp bức ta, ta nhớ kỹ. Cho ta hai mươi năm, hai mươi năm sau ta sẽ đi Đông Hoàng tông diệt cả tộc lý thị của ngươi. Ta chống mắt xem trong Đông Hoàng tông có ai che chở đám phế vật các ngươi được. Nhớ kỹ, có lẽ không tới hai mươi năm, chỉ chừng mười năm là ta khiến tộc Lý thị các ngươi chết hết không chừa một người!
Nguyệt Linh Lang gằn từng chữ như lửa đốt.
Lý Du lạnh lùng hỏi:
- Tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, ai dạy cho ngươi?
Nói thật thì đây là lời hăm dọa không thể bỏ qua, ai đều biết qua mười năm sau Lang Thiên Tử sẽ đáng sợ cỡ nào.