Lang Thiên Tử gằn từng chữ, khí thế ngập trời:
- Uổng cho ngươi tu luyện lâu như vậy nhưng vẫn không rõ chuẩn tắc của thế giới này. Mạnh ăn thịt yếu, cường giả cướp đoạt tất cả, diệt mọi mối uy hiếp, đồ hết ân thù. Đối với kẻ thù phải nhổ cỏ tận gốc thì mới độc bá thiên địa được! Hôm nay ngươi uy hiếp sống chết của ta, ngày sau ta sẽ diệt cả nhà của ngươi! Ngươi chờ đấy, ngày đó sẽ không quá lâu. Đây là đạo sinh tồn, đạo tu luyện của ta!
Lý Thiên Mệnh bỗng xì cười:
- Phụt! Thôi đừng phét lác nữa, làm chúng ta sợ quá. Ngươi đúng là độc bá thiên địa, duy ngã độc tôn, đến lúc đó cả thế giới run rẩy dưới chân của ngươi. Là nhân vật chính, là pháo hoa đặc biệt.
Lang Thiên Tử nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Con kiến!
Đây là đánh giá của nàng dành cho Lý Thiên Mệnh.
Trong cuộc đụng độ này, con riêng của Lý Vô Địch hoàn toàn không lọt vào mắt nàng.
Lời nói của Lang Thiên Tử khiến Lý Du nặng trĩu ưu tư, bà thật sự sợ tương lai bị Lang Thiên Tử trả thù.
Lý Thiên Mệnh nghe ra được thánh tộc Lý thị không huy hoàng như trong tưởng tượng, thậm chí Lý Vô Địch tuy là Đông Hoàng tông chủ nhưng hình như Đông Hoàng tông không phải do y quyết định, Lý Du đã thổi phồng điều này, vì bà muốn dẫn Lý Thiên Mệnh đi.
Tương lai Lý Thiên Mệnh đi Đông Hoàng Cảnh sẽ gặp nhiều khiêu chiến, nhưng hắn không quan tâm mảy may. Chỉ cần hắn thừa nhận Lý Du, thừa nhận những người này, chỉ cần bọn họ chân thành đối xử với hắn thì hắn không ngại hòa nhập vào bọn họ, đi nghênh tiếp khiêu chiến.
Dù sao hắn cần khiêu chiến, cần tài nguyên, cần địa vị để mình nhanh chóng trưởng thành.
Nói sao thì Đông Hoàng tông là bình đài, chiến trường siêu khổng lồ.
Khương Phi Linh buồn bã nói:
- Ca ca, nàng cướp đi năm năng lượng phong ấn của ta.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Hắn thấy Khương Phi Linh lành lặn thì tưởng đâu nàng bình an.
Khương Phi Linh giơ tay phải lên, phong ấn kỳ dị trên móng tay đã biến mất, năm móng trống trơn.
- Không biết người kia dùng cách gì cướp đi năm phong ấn chuyển dời vào trong một quả cầu để nàng ta cất chứa. Lão vốn định cướp phong ấn ở ngón cái tay trái nhưng thất bại, lão nói là vì năm phong ấn trên tay trái hình thành một tổng thể, đã mở ra bốn cái.
- Lão nói năm phong ấn trên tay phải chỉ tạm tồn tại trong móng tay của ta, chưa hoàn toàn hòa nhập vào huyết mạch nên bị lão cướp đi. Nàng buộc ta Phụ Linh lên người nàng cao tới bảy phần, tăng mạnh sức chiến đấu cho nàng một chút nên mới bắt ta làm tỳ nữ của nàng. May mắn ca ca đến.
Tuy thân thể không bị thương nhưng Khương Phi Linh tiếc năm phong ấn, vì nàng muốn sau này sẽ trợ giúp nhiều cho Lý Thiên Mệnh. Giờ mất hết tay phải, bên tay trái chỉ còn một móng tay không gỡ phong ấn.
Cướp đi năm phong ấn!
Lý Thiên Mệnh vốn đã gai mắt Lang Thiên Tử, bây giờ càng khó chịu hơn.
Hắn từng nghĩ rằng không cho phép ai đụng vào một sợi lông tơ của Khương Phi Linh.
Trong ba ngày hắn vắng mặt, Lang Thiên Tử đã đến.
Lý Thiên Mệnh không biết rằng đêm trước khi quyết chiến, Khương Phi Linh chờ hắn ở Viêm Hoàng Tháp, Lang Thiên Tử tình cờ thấy nàng Phụ Linh tu luyện.
Giờ Khương Phi Linh bị cướp năm phong ấn thì không đơn giản là một sợi lông nữa.
Ánh mắt Nguyệt Linh Lang hờ hững nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Con riêng của Lý Vô Địch, nàng ta là tài phú không tệ, ngươi không xứng với nàng! Mấy năm nay hãy chăm sóc tốt cho nàng thay ta, chờ ngày ta đồ diệt tộc Lý thị rồi sẽ mang nàng đi. Nếu ngươi có thể bảo vệ nàng đến ngày đó thì ta hứa chừa mạng chó của ngươi lại.
Lý Thiên Mệnh nghe vậy cười nhạt.
Bảo vệ Khương Phi Linh còn cần Nguyệt Linh Lang dặn dò sao?
Lý Thiên Mệnh quay sang hỏi Lý Du:
- Bà nội có thể giúp ta cướp lại năm phong ấn kia không?
Bị mất như vậy, để Lang Thiên Tử kiêu căng cướp đi thì thật không cam lòng, tuy không trầm trọng như lúc mất chiến hồn Thánh Thú nhưng tóm lại hắn rất khó chịu.
- Phỏng chừng nàng ta dùng Thánh Nguyên Cầu hội tụ phong ấn giấu trong nhẫn tu di, nếu muốn cướp lại sẽ rất rắc rối, dù sao vừa rồi ta chỉ hăm dọa nàng ta chứ không muốn đánh giết thật sự. Chính thức chém giết nghĩa là không chết không ngừng. Giờ đã giữ được mạng sống của cháu dâu mới là điều quan trọng, phong ấn gì đó thì chờ mấy chục năm sau, chưa chắc ngươi không có cơ hội cướp lại. Dù sao thiên tư Ngũ Kiếp Luân Hồi của ngươi bày ra không kém gì nàng ta, chẳng qua nàng ta đi trước một bước.
Lời nói của Lý Du làm Lý Thiên Mệnh thầm suy ngẫm.
Mạng sống mới là quan trọng nhất.
Vì cướp lại Khương Phi Linh, hăm dọa đối phương đã dẫn đến tuyên ngôn diệt tộc của Lang Thiên Tử. Nếu đấu tranh vì năm phong ấn, khi đánh nhau sẽ tạo thành kiếp nạn to lớn cho Chu Tước quốc.
Nếu có thể dựa vào sức mình lấy lại thì tốt nhất đừng làm phiền Lý Du, sẽ phải trả giá rất lớn.
Khương Phi Linh vội nói:
- Bỏ đi ca ca, ta còn năm cái.
Nàng là người có chừng mực.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên:
- Lang Thiên Tử, ngươi nói mười năm sau sẽ đến giết cả nhà Lý gia của ta phải không?
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần mười năm, ngươi cứ chờ trong Thánh Thiên Phủ, trong vòng mười năm ta sẽ đi Thánh Thiên Phủ. Ta sẽ ở trước mặt tất cả người Thánh Thiên Phủ chặt đứt đầu của ngươi, lấy lại phong ấn cho Linh Nhi của ta!
Lý Thiên Mệnh nói nhẹ tênh, nhưng ánh mắt thì cực kỳ nguy hiểm, giống như hôm hắn xử tử Lâm Tiêu Đình.
Câu nói này khiến Lý Du và Lý Khinh Ngữ ngây người.
Khoác lác cũng đừng lố vậy chứ.
Lang Thiên Tử bật cười, nàng bị Lý Thiên Mệnh chọc cười.
- Đây là câu phét lác buồn cười nhất mà ta đã nghe.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lang Thiên Tử, ta bắt chước ngươi thôi, trò giỏi hơn thầy.
Lý Thiên Mệnh rất ghét Lang Thiên Tử, thù cướp phong ấn không đội trời chung.
Nhưng sau khi giết Lâm Tiêu Đình thì hắn đã lột xác, không còn lộ cảm xúc trên mặt nữa.
Nghe câu đó, mắt Lang Thiên Tử lạnh băng:
- Thứ vô tri!
Lý Du có mặt ở đây làm Lang Thiên Tử không thể ra tay, nói nhiều với Lý Thiên Mệnh chỉ khiến nàng tự hạ giá trị.
Nên trong mắt Lang Thiên Tử chất chứa buồn cười, khinh miệt.
Hễ là con người đều biết cách biệt giữa cả hai.
Thiên Tử, thiếu tông chủ, nghe thì thân phận ngang hàng.
Nhưng có thật sự ngang hàng hay không?
Mặt Lang Thiên Tử lạnh băng, hiển nhiên đã giận điên lên:
- Lý Du, khi đó hãy dẫn dắt toàn tộc chờ ta ban cái chết.
Lang Thiên Tử nói xong cùng nhóm Lăng Nhất Trần nghênh ngang rời đi.
Trong cuộc giao phong này, Nguyệt Linh Cơ chỉ dám trốn ở đằng sau, không dám hó hé tiếng nào.
Lý Thiên Mệnh không biết Nguyệt Linh Lang là muội muội của Nguyệt Linh Cơ.
Khi Lý Du nói ra tên và truyền kỳ của Nguyệt Linh Lang thì Lý Thiên Mệnh mới biết, hóa ra Nguyệt Linh Cơ được chọn sẵn làm quán quân trong Trầm Uyên Đấu Thú, Nguyệt Linh gia tộc thay thế Thiên Phủ Thương Hải quốc đều do Nguyệt Linh Lang sắp đặt.
Lý Du hỏi:
- Ngươi không e ngại yêu nghiệt nghịch thiên của Đông Hoàng Cảnh sao
- Có phải ba đầu sáu tay đâu mà sợ?
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nói rằng hãy chờ xem.
Không ai có thể cướp vật gì của hắn hoặc của Khương Phi Linh.
Lâm Tiêu Đình không được.
Nguyệt Linh Lang cũng không thể!
Nàng muốn mười năm sau đến đồ diệt nguyên Lý gia?
Nếu có vở kịch hay đó thì không cần chờ mười năm làm gì, và địa điểm sẽ không diễn ra tại Lý gia.
Mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ và Thập Kiếp Luân Hồi xưa nay chưa từng có, tạo niềm tin lớn lao cho Lý Thiên Mệnh.
Hôm nay, Lang Thiên Tử làm Linh Nhi không vui, với Lý Thiên Mệnh thì đó là tội chết.
Đừng nhìn bây giờ Lý Thiên Mệnh khá bình tĩnh, sự thật thì khi đối diện Nguyệt Linh Lang, trong lòng hắn đã sát khí ngút trời.
Lý Thiên Mệnh bây giờ là quỷ cuồng cưng thê, Nguyệt Linh Lang đầu tiên đụng vào nghịch lân.
Tuy nàng chưa phải là thê tử của hắn, nhưng với Lý Thiên Mệnh thì khi Khương Phi Linh cầu xin Chu Tước Vương cho phép nàng cùng hắn xông pha góc trời, nàng đã thành cô nương quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.