Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 275 - Chương 275 - Yêu Nghiệt Nghịch Thiên Của Đông Hoàng Cảnh (Tt)

Chương 275 - Yêu nghiệt nghịch thiên của Đông Hoàng Cảnh (tt)
Chương 275 - Yêu nghiệt nghịch thiên của Đông Hoàng Cảnh (tt)

Lần này Lý Thiên Mệnh mang Lý Du đi tìm Chu Tước Vương.

Chu Tước Vương đã hôn mê.

Mặt Khương Thanh Loan đẫm lệ canh giữ bên cạnh y, nàng đang tuyệt vọng thì bỗng thấy Lý Thiên Mệnh mang Khương Phi Linh trở lại.

Khương Thanh Loan cực kỳ kích động, nín khóc mỉm cười:

- Linh Nhi!

Khương Thanh Loan liếc Lý Thiên Mệnh một cái, biết là hắn mang Khương Phi Linh về.

- Coi như ngươi có bản lĩnh, không uổng ba ngày này Linh Nhi khổ sở cầu xin phụ vương, luôn thuyết phục ta, muốn đi theo ngươi.

Khương Thanh Loan vừa cười vừa rơi nước mắt.

Nàng thật sự luyến tiếc Khương Phi Linh, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân còn hơn tất cả tỷ muội ruột của nàng. Dù sao công chúa vương tộc khó sống chung hòa bình.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy nàng có đồng ý không?

Khương Thanh Loan cắn răng, lườm Lý Thiên Mệnh một cái:

- Cái này phải xem ý của phụ thân ta, Linh Nhi tốt như vậy sao có thể để ngươi được lợi miễn phí!?

Không lâu sau Chu Tước Vương dần tỉnh lại.

Lý Thiên Mệnh giới thiệu nhóm Lý Du cho Chu Tước Vương.

Vừa lúc Chu Tước Vương có nghe về Đông Hoàng tông, càng biết chuyện thánh tộc Lý thị.

Khi biết trong người Lý Thiên Mệnh có huyết mạch thánh tộc Lý thị đỉnh cao nhất thì Chu Tước Vương ngẩn ngơ.

- Bệ hạ?

Chu Tước Vương thê lương nói:

- Lý Thiên Mệnh ơi là Lý Thiên Mệnh, nếu khuê nữ của ta xảy ra chuyện mà ngươi không bảo vệ tốt cho nàng thì phải tính trên đầu của ngươi!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tất nhiên.

Chỉ có hai chữ, nhưng khiến Chu Tước Vương yên lòng.

Tiếp theo là cảnh tượng cảm động hai tỷ muội từ biệt nhau.

Lý Thiên Mệnh rất cảm động, nhưng tưởng tượng sau này có thể mang Khương Phi Linh rời đi thì hắn suýt cười ra tiếng.

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua tay phải của Khương Phi Linh, lời hắn đã nói với Nguyệt Linh Lang không đơn giản là mạnh miệng.

Khi rời đi, Lý Thiên Mệnh nói nhỏ bên tai Khương Thanh Loan:

- Khương Thanh Loan, chờ khi ta đứng vững trong Đông Hoàng tông, lời nói nặng ký thì ta sẽ mang nàng đến đó tu luyện, cho nàng và Linh Nhi tiếp tục làm cây liền cành.

Khương Thanh Loan chớp chớp mắt uy hiếp;

- Thật không? Coi như ngươi có lương tâm. Ngoài ra, trước khi trở về Chu Tước quốc cầu hôn thì không cho phép ngươi đụng vào một sợi lông của Linh Nhi!

- Yên tâm, ta cảm thấy mình sẽ không chạm vào nàng.

Lý Thiên Mệnh nói rồi nắm tay Khương Phi Linh, siết thật chặt.

Cái này mà bảo là không chạm vào?

Khương Thanh Loan nghiến răng ken két, nhưng nàng bất lực.

Ai kêu Lý Thiên Mệnh cho nàng dâng lên khát khao đến nơi rộng lớn hơn để khiêu chiến?

Thật ra nếu không phải vì Lý Thiên Mệnh chưa xác định thân phận thiếu tông chủ Đông Hoàng tông thì đã mang Khương Thanh Loan đi cùng trong đợt này, nhưng vì an toàn nên gác lại đợi lần sau.

Lên đường!

Đoàn người ngồi trên thú bản mệnh của Lý Du.

Đó là một con thú bản mệnh bát giai thượng phẩm, phẩm cấp cao hơn thú bản mệnh Mặc Kỳ Lân của Mộ Dương, tên của nó là Bạo Hải Côn Bằng, một loài thú bản mệnh hai phẩm loại hiếm hoi.

Bình thường Lý Thiên Mệnh chỉ có hai thuộc tính, chưa từng nghe có hai phẩm loại.

Hai phẩm loại tức là trong thân thể có hai loại.

Bạo Hải Côn Bằng có hai loại hình thái, nó là con chim bằng bay lượn trên trời, vừa có thể biến thành cá côn bơi trong biển cả. Đây là thú bản mệnh hai thuộc tính, hai phẩm loại hiếm thấy trong thiên hạ.

Thánh tộc Lý thị từng được gọi là tộc Côn Bằng, chim đại bàng cánh vàng của Vệ gia kế thừa hình thái Bằng trong Côn Bằng.

Hiện giờ Bạo Hải Côn Bằng lấy hình thái chim Bằng to lớn bay nhanh trên trời.

Đại bằng bay lướt ba ngàn dặm, trong một ngày lướt qua núi sông một vạn dặm.

Khi tia ban mai bắn ra cũng là lúc đến Đông Hoàng tông.

Khi Lý Thiên Mệnh ở trên tầng mây nhìn thấy tông môn bao la, mênh mông, to lớn, cổ xưa thì hắn biết rằng.

Đến Đông Hoàng tông là lựa chọn đúng đắn.

Mới tới nơi Lý Du đã thúc giục:

- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, mau lên, theo ta vào làm thiếu tông chủ, nhanh!

Sốt ruột như thể chậm một giây là không được làm thiếu tông chủ vậy.

Trước mắt Lý Thiên Mệnh là mây mù mênh mông vô tận.

Trong mây mù có từng dãy sơn mạch liên miên.

Dãy núi nối liền nhau, bao la hùng vĩ.

Có vô số sông ngòi uốn lượn chảy trong dãy núi.

Đưa mắt nhìn tựa như cảnh tiên, cỏ cây mọc đầy, hoa thơm chim hót.

Trong dãy núi, trong mây mù thấp thoáng hàng vạn lầu các cung đình xây trên ngọn núi hiểm trở.

Mỗi căn cung đình lầu các nếu đặt ở Chu Tước quốc có thể gọi là kỳ quan.

Những kiến trúc nối liền như con rồng thần, nó ẩn trong mây mù, thấy đầu không thấy đuôi.

Đứng ở vị trí của Lý Thiên Mệnh chỉ thấy một góc nhỏ của Đông Hoàng quần sơn, cho hắn cảm xúc mãnh liệt nhất không chỉ có sự hùng vĩ bao la của Đông Hoàng tông, còn có linh khí thiên địa đậm đặc và nhiều.

Vô số linh khí thiên địa xé gió lướt qua, hội tụ bên người, tu luyện ở đây thật là làm ít được nhiều.

Tiểu Hoàng Kê nằm sấp trên vai Lý Thiên Mệnh, mới hít sâu một hơi đã làm bé gà say.

Lý Thiên Mệnh cảm khái nói:

- Đông Hoàng tông này khổng lồ, hùng vĩ hơn trong tưởng tượng của ta, hơn nữa là Đông Hoàng tông sau khi rút khỏi địa vị bá chủ Đông Hoàng Cảnh một ngàn năm. Có thể tưởng tượng Thánh Thiên Phủ hiện giờ càng hưng thịnh đỉnh cao hơn nữa. Tuy nhiên quy mô của Đông Hoàng tông nhìn không thấy cuối, phỏng chừng không kém hơn Thánh Thiên Phủ bao nhiêu.

Lý Thiên Mệnh từ Chu Tước quốc lần đầu tiên đến nơi như vậy, tự nhiên lòng bị rung động. Dù có thiên tư tuyệt thế nhưng không có nghĩa là hắn trang bị kiến thức vượt qua Chu Tước quốc.

Gà lưu manh cười gian:

- Với tông môn như vậy, nếu ngươi thật sự là thiếu tông chủ thì ghê gớm. Đá Linh Nhi đi, chớp mắt thành lập ba ngàn hậu cung dễ như chơi.

Gà con mới nói xong đã bị Khương Phi Linh liếc xéo, nó sợ hãi rụt cổ lại.

- Đông Hoàng tông, thiếu tông chủ?

Lý Thiên Mệnh lắc đầu, bật cười.

Trên đường đi Lý Du đã thẳng thắn mọi chuyện với Lý Thiên Mệnh.

Bà rất chân thành, dốc hết khả năng muốn mang Lý Thiên Mệnh về.

Lý Thiên Mệnh đến đây đúng là có thể trở thành thiếu tông chủ, nhưng Đông Hoàng tông chủ còn bị gọi là tông chủ yếu nhất trong lịch sử, bị người ta coi khinh thì có thể tưởng tượng thiếu tông chủ được quyền uy thế nào.

Việc này dính dáng đến lịch sử, vận mệnh của toàn thánh tộc Lý thị lúc lên lúc xuống, vô cùng phức tạp, khó thể nói hết.

Nhưng Lý Thiên Mệnh đã nhìn thoáng, dù khó nói hết cỡ nào thì vẫn tốt hơn ở lại Chu Tước quốc tu luyện gấp ngàn lần.

Ít nhất Đông Hoàng tông bàng bạc mênh mông cường thịnh là thật, chẳng qua cường giả thật sự là người khác.

Lý Du mới đến Đông Hoàng tông đã đùng đùng tức giận:

- Cái đám vô sỉ này! Lão hủ vừa đi không bao lâu đã đến tạo phản!

Lý Du mang Lý Thiên Mệnh, Lý Khinh Ngữ, Khương Phi Linh đến một ngọn núi nằm ở tận cùng ngoài rìa Đông Hoàng tông.

Ngọn núi kia tên gọi Tùy Duyên phong.

Tùy Duyên phong là ngọn núi cách xa Đông Hoàng tông, gần như nằm ở chân núi Đông Hoàng quần sơn hùng vĩ.

Nhìn từ xa nó lụi bại, mọc đầy cỏ dại, không chút khí phái.

Ai mà đoán được nơi này là phủ đệ của Tùy Duyên phong?

Lý Du nói Phong mạch, một trong bốn mạch lớn của thánh tộc Lý thị đều cư ngụ trên Tùy Duyên phong.

Bốn mạch lớn thánh tộc Lý thị, Phong mạch vì có huyết mạch Chí Tôn nên trở thành đứng đầu bốn mạch lớn.

Thuở Phong mạch huy hoàng nhất, vũ lực một mạch bằng với Thánh Thiên Phủ khi ấy đang nổi lên.

Bình Luận (0)
Comment