- Tộc mẫu, chắc không cần ta nói nhiều. Phong mạch chúng ta cai quản thánh tộc Lý thị hơn một vạn năm, truyền thừa của huyết mạch Chí Tôn chưa từng đứt đoạn. Một ngàn năm nay, bởi vì thánh tộc Lý thị sinh ra con cháu ngày càng ít Kiếp Luân, hậu duệ thiên tài thưa dần, thánh tộc từng huy hoàng xuống dốc đến nông nỗi này, nhưng ít ra truyền thừa của huyết mạch Chí Tôn chưa từng đứt đoạn.
- Tộc mẫu chỉ sinh một nhi tử, đây đã là lỗi lầm! Dòng chính huyết mạch Chí Tôn các người ngày càng ít người, từng người tuổi nhỏ chết sớm, không vài người sống tiếp được. Lý Vô Địch thì vì sự kiện năm xưa khiến thân thể của hắn kiệt quệ yếu ớt. Bây giờ hắn đã bốn mươi tuổi, ai đều biết đời này hắn không thể sinh ra con trai.
- Chỉ có con trai mới kế thừa thú bản mệnh huyết mạch Chí Tôn được! Năm ngày sau, ba mạch khác sẽ đến đây, mở đại hội thánh tộc, chuẩn bị lập con cháu của họ làm thiếu tông chủ mới. Tộc mẫu hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì chứ? Đó là huyết mạch Chí Tôn thánh tộc Lý thị huy hoàng hơn một vạn năm sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Khi vị trí thiếu tông chủ bị ba bạch khác kế thừa, về sau Đông Hoàng tông chủ cũng sẽ do bọn họ kế thừa! Từ nay Phong mạch chúng ta làm sao tiếp tục đứng đầu bốn mạch? Sau này Đông Hoàng tông chủ cũng không còn quay về tay Phong mạch nữa.
- Tuy bây giờ Đông Hoàng tông chủ chỉ là đối tượng bị toàn Đông Hoàng tông nhạo báng, nhưng đây dù gì là vinh diệu lịch sử, là huy hoàng Đông Hoàng tông từng có! Cho nên tất cả người Thất Tinh Phong mạch chúng ta không cam lòng bị mất vị trí thiếu tông chủ, mất vị trí Đông Hoàng tông chủ như vậy! Vinh diệu của Phong mạch cần chúng ta đứng ra bảo vệ!
Lý Huyền Hà mạnh mẽ khẳng khái nói một tràng, dẫn đến hưởng ứng kịch liệt.
Lý Du tức giận cười gằn:
- Cho nên cách bảo vệ của các ngươi là gì?
Nói nhiều lời đường hoàng như thế thật ra chỉ vì ích lợi của bản thân.
Đông Hoàng tông chủ dù bị người cười nhạo cỡ nào thì thân phận này vẫn là thứ khiến nhiều người khát vọng.
Ví dụ như tư cách vào đất tổ.
Chỉ có Đông Hoàng tông chủ và thiếu tông chủ mới có tư cách vào nơi tổ tiên thánh tộc Lý thị xưng bá Đông Hoàng Cảnh hàng vạn năm đã ngủ yên.
Đây là tộc quy có từ xa xưa, là mệnh lệnh cấm của tổ tiên, ai dám không nghe theo?
Mặc kệ thánh tộc Lý thị xuống dốc cỡ nào thì đất tổ Lý thị vĩnh viễn là tượng trưng cho vĩnh hằng.
Nghe câu hỏi của Lý Du, biểu tình trên mặt Lý Huyền Hà càng kích động hơn.
Lý Huyền Hà nói:
- Vì giữ vị trí thiếu tông chủ ở lại Phong mạch, bảo vệ tôn nghiêm của Phong mạch, mạch chủ Thất Tinh Phong mạch chúng ta quyết định hiến dâng! Bảy người chúng ta chấp nhận gửi nhi tử xuất sắc nhất của mình qua cho Lý Vô Địch, để Lý Vô Địch trở thành phụ thân của chúng!
- Đây là nhi tử ruột chúng ta tự mình chỉ dẫn từ nhỏ, dạy dỗ từng li từng tí. Nhưng vì tôn nghiêm của Phong mạch, chúng ta quyết định hy sinh! Chúc mừng tộc mẫu rốt cuộc có được một tôn tử. Bảy người chúng ta bảo đảm từ nay không xưng hô phụ tử với thiếu tông chủ nữa. Phải để Lý Vô Địch lập thiếu tông chủ trước thì mới ngăn cản ba mạch khác cướp lấy vị trí thiếu tông chủ được!
Lý Huyền Hà tự nói rồi tự cảm động muốn khóc.
Như thể bọn họ thật sự đã mất đi ruột thịt.
Ai chẳng biết quan hệ phụ tử không thể nào xóa nhòa, dù kêu Lý Vô Địch là phụ thân trước mắt bao người thì tất cả chỉ vì vị trí thiếu tông chủ.
Vì cướp lấy vị trí Đông Hoàng tông chủ trong tương lai!
Trong khi mọi người kính nể Lý Huyền Hà thì một giọng nói đột ngột vang lên trong Côn Bằng thánh điện:
- Cảm động ghê, ta lỡ chảy nước mắt rồi.
Mọi người nhìn qua, thấy là thiếu niên cố nhuộm tóc trắng được Lý Du mang về.
Đặc điểm trên người thiếu niên rất rõ ràng, tay trái có vảy giáp màu đen và móng vuốt thú, tóc dài màu bạch kim cực kỳ bắt mắt.
Mạch chủ của Thiên Quyền Phong mạch, Lý Thiên Vũ trầm giọng hỏi:
- Láo xược! Tộc mẫu, người này là con cháu nhà ai mà dám ở trong Côn Bằng thánh điện châm chọc chúng ta?
Mãi đến lúc này Lý Du mới nở nụ cười:
- Hắn à?
Bà một tay nắm Lý Khinh Ngữ, một tay kéo Lý Thiên Mệnh ra, vô cùng vừa lòng nhìn hắn.
Tôn tử kháu khỉnh, nhìn ở góc độ nào đều khiến bà thích.
Lý Du nhìn đám người Lý Huyền Hà, cười to bảo:
- Các ngươi suy nghĩ đẹp lắm, chỉ bằng đám nhi tử rác rưởi của các ngươi mà muốn làm tôn tử của ta? Lão thái bà không vừa mắt ai trong bảy tên này, các ngươi tự dẫn về nhà đi, đừng đưa đến chỗ của ta mất mặt! Đều là nam nhi bảy thước mà không ai sánh bằng tôn nữ Khinh Ngữ của ta, còn không biết ngượng muốn chiếm lĩnh vị trí thiếu tông chủ? Nằm mơ!
Tiếng cười của Lý Du vô cùng chói tai.
- Tộc mẫu, ý của người là chắp tay nhường vị trí thiếu tông chủ, vị trí Đông Hoàng tông chủ tương lai cho ba mạch khác?
- Tộc mẫu, rắp tâm của người là gì?
- Người làm như vậy có xứng với thánh tộc Lý thị không?
Cả đám nhảy ra, đỏ mặt tía tai chỉ trích, hình tượng sinh động.
Lý Thiên Mệnh được mở rộng tầm mắt.
Xem ra dù ở nơi nào, khi người ta đã mặt dày thì đều giống như nhau.
Trong khi bọn họ điên cuồng chụp mũ Lý Du thì bà giơ tay Lý Thiên Mệnh lên, khuôn mặt nghiêm túc cất cao giọng nói:
- Nhi tử Lý Vô Địch của ta từng tuổi trẻ khinh cuồng, thiên tư không người địch nổi, từng có thể Tứ Kiếp Luân Hồi! Năm hắn mười tuổi tu luyện đến Quy Nhất cảnh, mười bảy tuổi tu luyện đến đỉnh Quy Nhất cảnh, là thiên tài đệ nhất Đông Hoàng tông lúc bấy giờ! Năm trăm năm Đông Hoàng tông cũng không xuất hiện thiếu tông chủ như vậy! Nhưng hắn tuổi trẻ vô si bị người hại, nếu không thì đám tiểu nhân các ngươi có tư cách gì đứng đây gọi tên của hắn?
Khi nói những lời này, bà lão hơi khó chịu.
Bà từng hãnh diện vì nhi tử, bây giờ bà đã gần đất xa trời nhưng phải gượng chống dậy bảo vệ nhi tử, tôn nữ, bảo vệ gia đình này.
Lý Thiên Mệnh bất chợt thấy bóng dáng Vệ Tịnh trên người Lý Du, cũng nhẫn nhịn, cũng trả giá, cũng vĩ đại.
Cảnh này khiến Lý Thiên Mệnh lại tin tưởng mình chọn đến Đông Hoàng tông là đúng.
Lý Huyền Hà nhanh nhảu nói:
- Tộc mẫu, chúng ta đều biết lúc tuổi trẻ Lý Vô Địch huy hoàng cỡ nào, người không cần lấy chuyện đó ra đè chúng ta, phế vẫn là phế. Ta hỏi tộc mẫu là không chịu lập thiếu tông chủ, để người của ba mạch khác đến ép cung là có rắp tâm gì?
Lý Du nói một tràng dài:
- Rắp tâm gì là sao? Lão thái bà vẫn chưa nói hết. Ta nói cho các ngươi, nhi tử của ta lúc trẻ là một nam nhân anh tuấn, ngươi cho rằng hắn chỉ có một khuê nữ Lý Khinh Ngữ sao? Vậy thì các ngươi sai lầm lớn, trước khi thành hôn với Mộc Hà, nhi tử của ta đã ra ngoài tôi luyện ba năm, trong thời gian đó hắn đã quen mấy nữ nhân, trong đó có nghĩa phu thê với ba vị. Chẳng qua hắn tai họa cô nương nhưng không cho danh phận!
- Lần này ta ra ngoài đã tìm được một cô nương tên Vệ Tịnh, trước khi nhi tử của ta thành hôn với Mộc Hà thì nàng đã mang thai, sinh ra một đứa con trai cho nhi tử của ta. Đứa trẻ đó là thanh niên đứng cạnh ta, tên của hắn là Lý Thiên Mệnh, lớn hơn Khinh Ngữ một tuổi, năm nay mười sáu tuổi, tên của hắn do nhi tử của ta đặt ra!
- Nhi tử của ta vốn không muốn quấy rầy hài tử này lớn lên, nhưng các ngươi ép người quá đáng, vì vậy hắn kêu ta mang tôn tử ruột về nhà! Từ hôm nay trở đi, Lý Thiên Mệnh là thiếu tông chủ của Đông Hoàng tông ta, là thiếu tộc trưởng của thánh tộc Lý thị! Cho nên các ngươi đừng đụng vào việc liên quan thiếu tộc trưởng, đừng nói là các ngươi, dù ba mạch khác đến cũng vô dụng!