Tất cả người Thất Tinh Phong mạch trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Thiên Mệnh.
Con riêng của Lý Vô Địch?
Đã mười sáu tuổi mới mang về, ai tin chứ?
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh không tin.
Từ lúc ngồi trên lưng Bạo Hải Côn Bằng là Lý Thiên Mệnh đã biết khi trở về Lý Du sẽ nói bậy bạ, chứ không thì lúc này hắn cũng thộn mặt ra.
Chẳng phải nói là đến làm nghĩa tử sao? Giờ thành con riêng.
Quyền uy của nghĩa tử thiếu tông chủ khó mà phục chúng bằng con ruột.
Mấy chuyện này toàn là Lý Du nói bừa.
Lý Vô Địch chưa từng đi Chu Tước quốc, hơn nữa năm nay Lý Thiên Mệnh hai mươi tuổi chứ không phải mười sáu tuổi. Đương nhiên, hắn mi thanh mục tú, nói hắn mười sáu tuổi cũng không ai nghi ngờ, có một số người mười ba, bốn tuổi đã cao to râu ria.
Không ai nghi ngờ Lý Thiên Mệnh mười sáu tuổi, mọi người chỉ nghi ngờ thân phận huyết mạch Chí Tôn của hắn. Dù sao mọi thứ đều là Lý Du nói miệng, không có chứng cứ gì. Bảo Lý Thiên Mệnh là con ruột của Lý Vô Địch, ai tin được?
Lý Huyền Hà đánh giá Lý Thiên Mệnh:
- Tộc mẫu đang đùa sao? Tìm đại một người về qua mắt chúng ta hả? Nói thật thì tộc mẫu muốn qua mắt chúng ta thì dễ dàng, nhưng sao có thể lừa được ba mạch khác?
Lý Huyền Hà nhìn thoáng qua liền biết Lý Thiên Mệnh chưa có Quy Nhất khí tràng, loại người tài trí bình thường cấp thấp trong Đông Hoàng Cảnh mà là huyết mạch Chí Tôn?
Lý Du cười khẩy nói:
- Các ngươi muốn đưa nhi tử cho ta làm tôn tử mới thật sự là qua mắt ba mạch khác.
- Không giống nhau, chỉ cần tộc mẫu và Lý Vô Địch gật đầu, chúng ta đã giao hẹn rồi, dù hai người chọn ai thì chúng ta đều thề sống chết bảo vệ vinh diệu của Phong mạch, trợ giúp các người giữ lại vị trí thiếu tông chủ trong Phong mạch. Nhưng nếu tộc mẫu muốn qua loa kiểu này thì chúng ta không chấp nhận! Khi đó chờ xem gia đình ba người cô độc một mình làm sao ứng đối ba mạch khác ép cung!
Ý là tuy gửi nhi tử làm con nuôi chỉ là kế qua mắt, nhưng ít ra bọn họ sẽ giúp sức cho Phong mạch. Dù sao ba mạch khác đến cướp lấy vị trí thiếu tông chủ thì họ không còn cơ hội cho nhi tử làm con nuôi, họ dùng cách này ít nhất chiếm lý.
- Nói đúng lắm, lấy một phế vật Linh Nguyên cảnh qua mắt chúng ta, qua mắt ba mạch khác sao?
- Buồn cười thật.
- Tiểu tử này là diễn viên ở đâu ra? Tộc mẫu một ngày cho hắn bao nhiêu tiền vậy?
- Người trẻ tuổi, ta cho ngươi gấp đôi, cút xéo đi!
- Không có Quy Nhất cảnh thì làm ơn đừng mang về mất mặt.
Bọn họ ghét bỏ cười to.
Lý Du cũng nở nụ cười.
Lý Huyền Hà nhíu mày hỏi:
- Tộc mẫu, người cười cái gì?
- Ta cười các ngươi tầm nhìn hạn hẹp. Tôn tử Lý Thiên Mệnh của ta vì mười sáu năm qua không được ai chỉ dạy, tu hành trong nước nhỏ hẻo lánh nên tự nhiên cảnh giới không cao. Dù sao, hắn không biết thế giới bên ngoài lớn cỡ nào, kiềm hãm tiến bộ của hắn. Hắn không có pháp quyết tốt để tu luyện làm giảm bớt thiên tư, nhưng!
Lý Du nói đến đây thì gằn giọng:
- Khi các ngươi biết tôn tử ruột của ta có thiên phú lợi hại đến cỡ nào thì ta đoán tất cả mọi người sẽ run rẩy quỳ dưới đất!
Uất ức bao nhiêu năm, ôm hận bấy nhiêu năm.
Ngày xưa thấy tận mắt nhi tử từ trên trời rớt xuống đất, từ đó không gượng dậy được nữa.
Bây giờ thì tôn tử kháu khỉnh nghịch thiên rốt cuộc xuất hiện!
Lý Du kích động nói câu đó dẫn đến nhiều tiếng cười.
- Tộc mẫu, cầu xin người mau cho ta xem thiên phú của hắn.
- Đừng kéo dài, ta đã không nhịn được muốn quỳ rồi đây!
- Tộc mẫu, xin nhanh lên giùm, đầu gối của ta cột sắt, nặng quá sắp sụm rồi.
- Ha ha ha!
Thanh niên hay trưởng bối đều ôm bụng cười.
Thật sự là khinh người quá đáng!
Nhiều thanh niên trai tráng đứng đây bức ép già yếu phụ nữ và trẻ em, Lý Thiên Mệnh thật sự không nhìn được nữa.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Lý Du ra, bước tới trước mặt đám người.
- Các vị hãy mở to mắt chó ra xem cho kỹ!
Lý Thiên Mệnh nói xong câu này nhìn quét mọi người.
Nói thật là khí chất, khí tràng của Lý Thiên Mệnh không giống Linh Nguyên cảnh, càng không giống như diễn viên.
Một câu mắt chó khiến đám người Lý Huyền Hà híp mắt lại.
Một Linh Nguyên cảnh thấp kém mà dám đứng trước mặt nhóm Thất Tinh Phong mạch, nói bọn họ là mắt chó?
Bọn họ đã bị khiêu khích, lửa giận bừng bừng.
Nhưng cùng lúc đó, Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng vén ống tay áo phải lên.
Vòng tròn trên cánh tay hiện ra.
Tất cả người thánh tộc Lý thị cực kỳ để bụng Kiếp Luân trên cánh tay phải, cơ bản thì cả đời Kiếp Luân sẽ không thay đổi, từ ngày xuất hiện sẽ đi theo suốt đời, tương đương với ký hiệu của mỗi người.
Một cái, hai cái.
Bọn họ đang đếm.
Bình thường nhìn thoáng qua là biết bao nhiêu cái, nhưng bọn họ đếm tới đếm lui, rất kỳ lạ.
Ba cái!
Tam Kiếp Luân Hồi ở trong thời đại này là thiên tài duy nhất có thể chống dậy mặt mũi cho thánh tộc Lý thị.
Bốn cái!
Khi Tứ Kiếp Luân Hồi xuất hiện là hy vọng phục hưng cho toàn thánh tộc Lý thị.
Năm xưa Lý Vô Địch là hy vọng cho thánh tộc Lý thị một lần nữa vực dậy.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không chỉ có bốn cái.
Trong lịch sử thánh tộc Lý thị chỉ người đầu tiên sở hữu Kiếp Luân, người đầu tiên phá Kiếp Luân mới là Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Hiện giờ trên cánh tay Lý Thiên Mệnh xuất hiện năm Kiếp Luân.
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi!
Lý Du nói đúng.
Giây phút đó, mọi người xoe tròn mắt ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh, hai chân run nhẹ.
Có người suýt quỳ xuống.
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi! Không thể nào! Đây là ảo tưởng viễn vông!
- Chỉ có tổ tiên đầu tiên mới là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi!
- Có ai đi lên nhìn xem những Kiếp Luân của hắn có phải tự vẽ lên không?
- Đúng rồi, rất có thể màu tóc của hắn cũng là được nhuộm!
Trong tiếng kêu la ồn ào, bảy mạch chủ nhóm Lý Huyền Hà tiến lên một bước, khoảnh khắc áp sát Lý Thiên Mệnh.
Bàn tay Lý Huyền Hà run nhẹ cầm cánh tay Lý Thiên Mệnh gần sát mặt mình, càng xem gã càng run bần bật.
Nhiều người hỏi dồn:
- Mạch chủ Thiên Xu, có phải là được vẽ ra không?
- Ta . . . không nhìn ra!
Lý Huyền Hà thụt lùi ba bước, mắt sáng rực nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Chắc chắn có vấn đề. Tộc mẫu, có phải người dùng thủ đoạn nào đó mà chúng ta không biết khiến trên người hắn hiện ra năm Kiếp Luân không?
Nhìn bọn họ nóng nảy nhảy lưng tưng, nếu biết Lý Thiên Mệnh là thể Thập Kiếp Luân Hồi chắc chết ngất tại chỗ.
Rất có thể họ càng khó tin hơn.
Vì vượt qua Ngũ Kiếp Luân Hồi chắc chắn là giả dối.
Tổ tiên đời đầu là Ngũ Kiếp Luân Hồi, dựa vào cái gì có huyết mạch vượt qua tổ tiên đời đầu?
Nói thật thì bọn họ khó tin cũng nằm trong dự đoán của Lý Du.
Vì Lý Thiên Mệnh thật sự chỉ có Linh Nguyên cảnh, cảnh giới như vậy dù hắn mới mười sáu tuổi vẫn sẽ vượt trên hơn một nửa số người có mặt ở đây, Ngũ Kiếp Luân Hồi có kém đến đâu cũng không tệ đến mức này.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết cách làm đám người này chịu phục.
Bây giờ điểm mấu chốt nhất là bọn họ không nghi ngờ chuyện Lý Thiên Mệnh là nhi tử của Lý Vô Địch.
Lý Du tức giận nói:
- Nhóm người này thật khiến người nhức đầu, cho họ xem vẫn không chịu tin!
Lý Khinh Ngữ an ủi:
- Bà nội đừng so đo với họ làm gì, tại bọn họ tầm nhìn hạn hẹp thôi.
Lý Du nói:
- Nói cũng phải, nhưng cứ ồn ào thế này khiến người bực bội.
Lý Thiên Mệnh quay đầu lại nói:
- Hay là để ta đuổi bọn họ đi?
Lý Du nhức đầu hỏi:
- Ngươi làm được không?
Lý Khinh Ngữ cũng không tin tưởng, dù sao nhóm người này nổi tiếng khó chơi.
Lý Thiên Mệnh cười cười.