Đằng trước Côn Bằng thánh điện.
Khi Lý Thần Hoằng đỡ lấy nhi tử bảo bối của mình, trong đầu gã trống rỗng.
Nhi tử vốn cao to đẹp trai bây giờ mặt bị thủng lỗ rướm máu, còn mất một chiếc răng.
Lý Khôn Húc bị nhổ răng cửa chảy dòng lệ sám hối:
- Đau quá, phụ thân, đau quá.
Lý Khôn Húc rít qua kẽ răng, nhưng không còn nghiến qua chiếc răng cửa nữa:
- Phụ thân, hãy báo thù cho nhi!
Báo thù? Báo kiểu gì?
Tất cả người Phong mạch ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trên sông.
Hắn cắm Đại Lôi kiếm xuống đất bùn, nhìn lên trên.
- Đây mà là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng?
- Mới nãy hắn và thú bản mệnh không phải thi triển chiến pháp Quy Nhất, trông giống chiến quyết cấp Nguyên, nhưng sao ta cảm giác khá giống chiến quyết Thiên Ý?
- Chắc chắn có người chuyển chiến quyết Thiên Ý thành phiên bản đơn giản cho hắn, người làm được điều này đúng là kỳ tài!
- Kỳ lạ, Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm mà dùng được chiến quyết Thiên Ý phiên bản đơn giản, nguyên thánh tộc Lý thị mấy ai làm được như vậy?
Đây là những lời thảo luận giữa mấy mạch chủ, bọn họ nói xong mắt tròn mắt dẹt.
Lý Thần Hoằng nói:
- Không thể nào! Hắn không có thú bản mệnh Côn Bằng, rõ ràng là người ngoài được tộc mẫu tìm tới, rất có thể không phải người của thánh tộc Lý thị ta!
Lý Huyền Hà nói:
- Nếu không phải thánh tộc Lý thị thì tại sao có Tiểu Mệnh Kiếp? Vì sao có Kiếp Luân?
Lý Thần Hoằng nói:
- Chính ngươi nói Kiếp Luân này được làm giả bằng cách gì đó mà chúng ta không biết.
Lý Huyền Hà cau mày, không trả lời được.
- Hắn đúng là Linh Nguyên cảnh, đệ bát trọng và đệ cửu trọng không có gì khác nhau.
- Mấu chốt là hắn có thể đánh bại Lý Khôn Húc, vận dụng kiếm đạo bắt mắt như vậy.
- Quan trọng hơn nữa là thú bản mệnh cũng có thiên phú tương tự, chỉ có Tiểu Mệnh Kiếp mới giải thích được điều này!
- Chỉ có Tiểu Mệnh Kiếp mới khiến thú bản mệnh cũng có thiên phú tham ngộ chiến quyết, thậm chí tham ngộ thiên ý!
Bọn họ trố mắt líu lưỡi, không còn ai nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt đùa cợt nữa.
Lý Khôn Húc bị bỏ sang một bên, dù sao gã mất răng cửa nhưng không bị thương nặng chỗ nào.
Toàn bộ người Phong mạch vẻ mặt rối rắm nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Nói vậy là hắn thật sự là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thật sự chỉ tu luyện nửa năm, thật sự là nhi tử của Lý Vô Địch?
- Nhưng hắn có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cao cấp nhất thì tại sao không có Thái Hư Côn Bằng của huyết mạch Chí Tôn?
- Chẳng những không có, thú bản mệnh là con gà con, trông như thú bản mệnh thất giai.
- Mấu chốt là đây là gà con của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?
- Thật ra tổ tiên từng có trưởng tôn huyết mạch Chí Tôn không có Thái Hư Côn Bằng nhưng vẫn kế thừa vị trí tông chủ.
- Hơn nữa hậu duệ vẫn sinh ra thú bản mệnh Thái Hư Côn Bằng, chứng minh truyền thừa huyết mạch sẽ có biến đổi nhưng không đứt đoạn.
- Rất có thể tiểu tử này cũng trong tình huống tương tự?
Trong lúc đám người bàn tán rôm rả thì Lý Huyền Hà lên tiếng:
- Đừng nói nhảm, ta không tin. Nhi tử của các ngươi có khiêu chiến không? Nếu không thì ta để Lăng Hà lên! Lăng Hà là một trong hai người duy nhất có Tam Kiếp Luân Hồi trong thế hệ trẻ, nay đã đến Quy Nhất cảnh đệ tam tọng. Ta nói Lăng Hà mạnh nhất trong nhóm thanh niên thế hệ này, chắc các vị không phản đối chứ? Vậy thì để Lăng Hà thử xem Lý Thiên Mệnh kia thật ra là như thế nào. Nếu hắn có vấn đề gì, khi đụng phải đối thủ mạnh hơn thì chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, các vị cứ chờ xem.
Đợi Lý Huyền Hà nói xong, mọi người lạnh lùng nhìn gã.
- Tức là nếu Lăng Hà đánh bại hắn thì sẽ là thiếu tông chủ chứ gì?
Lý Huyền Hà nói:
- Không thì để nhi tử của các ngươi lên, trừ Lăng Hà ra trình độ của những người khác ngang ngửa Lý Khôn Húc.
Lý Thiên Vũ nói:
- Thôi thì cho Lăng Hà lên trước đi.
Dù sao bây giờ nhi tử của gã lên cũng không có phần thắng, chẳng bằng để Lý Lăng Hà xung phong, xem tình hình.
Hôm nay Lý Huyền Hà tích cực như vậy hiển nhiên là vì trong bảy người dự tuyển con nuôi thì nhi tử của gã chiếm tám mươi phần trăm hy vọng, còn người khác chỉ đến cầu may.
Dù sao trong Phong mạch, Lý Vô Địch gai mắt Lý Huyền Hà nhất, có lẽ y thà chết cũng không chịu chọn nhi tử của gã thì sao?
Nhìn chiến quyết Thiên Ý phiên bản đơn giản, đối diện thiếu niên tình nghi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi này, bọn họ chọn không đi lên.
Lý Huyền Hà nói:
- Lăng Hà, ra trận!
- Vâng thưa phụ thân!
Chờ đợi thời gian dài như vậy, cơ hội rốt cuộc đến trước mắt.
Lý Lăng Hà, nhi tử của Lý Huyền Hà, nhi tử của mạch chủ Thiên Xu Phong mạch.
Trong Phong mạch, trừ Lý Khinh Ngữ ra gã là thể Tam Kiếp Luân Hồi thứ hai.
Mười lăm tuổi, Quy Nhất cảnh đệ tam trọng.
Khi thiếu niên áo trắng bước ra, Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng người này khác với Lý Khôn Húc.
Lý Khinh Ngữ cùng tuổi với gã, Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng, cao hơn gã một bậc, nhưng Lý Lăng Hà có khí chất giống như nàng.
Phải công nhận Quy Nhất cảnh đệ tam tọng là kình địch, với thực lực hiện giờ của Lý Thiên Mệnh, hai con thú bản mệnh cùng nhau xông lên cũng sẽ đánh mệt người.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không muốn mất sức, hắn muốn một bước đến đích, nghiền áp đối thủ.
Nên Lý Thiên Mệnh tìm kiếm Khương Phi Linh trong đám người. Mang tồn tại đáng sợ như Linh Nhi đến Đông Hoàng tông, vì sao Lý Thiên Mệnh không vận dụng ưu thế này mà phải liều đấu sống chết với người ta?
- Các vị, đợi ta một chút.
Lý Thiên Mệnh chạy lên nắm tay Khương Phi Linh dắt vào Côn Bằng thánh điện.
Thiếu niên Lý Lăng Hà ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu sắc bén hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi sợ ta nên bắt chước Lý Vô Địch chạy trốn sao?
Lý Lăng Hà mới nói xong Lý Thiên Mệnh đã đi ra, nhưng mỹ thiếu nữ bắt mắt khiến nhiều thiếu niên Phong mạch nhìn lén bị hắn dẫn vào thì không thấy đâu nữa.
Ai mà đoán được mỹ thiếu nữ đã nhập vào người Lý Thiên Mệnh?
Lại Phụ Linh, cảm giác càng tuyệt vời hơn trước kia.
Mười loại năng lực đã thức tỉnh bốn loại. Năm loại đánh mất là mục tiêu và khát vọng cho Lý Thiên Mệnh tiến lên, mỗi lần Phụ Linh là hắn sẽ ghi nhớ kỹ.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh trút khó chịu đối với thiên tài tuyệt thế của Thánh Thiên Phủ sang người Lý Lăng Hà.
Lý Lăng Hà không đáng sợ bằng Lang Thiên Tử, kém xa không cùng đẳng cấp, nhưng đủ trình độ làm đối thủ của hắn rồi.
- Lý Lăng Hà là thiên tài đỉnh cao nhất Phong mạch chúng ta trừ Lý Khinh Ngữ ra.
- Ta không tin một Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng mà có thể đánh bại hắn.
- Nếu hắn làm được thì ta tin hắn là nhi tử của Lý Vô Địch, tin tưởng hắn có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
- Chuyện đó còn cần ngươi nói? Trên đời này chỉ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tổ tiên thứ nhất là làm được thành tựu không thể tưởng tượng đó thôi!
Trong khi mọi người bàn tán xôn xao thì bị Lý Huyền Hà nạt:
- Im lặng hết đi!
Lý Huyền Hà nghe khó chịu.
Gã hỏi:
- Lăng Hà, giây phút thay đổi số phận của ngươi đã đến, có biết nên làm như thế nào không?
- Phụ thân hãy nhìn xem, nhi sẽ đánh cho cái tên phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ này tan tác không còn manh giáp!
Lý Lăng Hà cầm thanh trường kiếm màu xanh biếc, nhảy tới trước dòng sông, chỉ kiếm vào Lý Thiên Mệnh:
- Ở trước mặt ta, ngươi không xứng dùng kiếm!
Lý Lăng Hà nói xong đứng trên sông, chân đạp sóng nước, đứng thẳng tắp toát ra ý chí có kiếm.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Không xứng dùng kiếm?
Với biểu hiện vừa rồi của Lý Thiên Mệnh, đa số người Phong mạch đoán sẽ có trận tử chiến, nhưng cuối cùng chắc chắn là Lý Lăng Hà giành chiến thắng, thành công bảo vệ tôn nghiêm của những thiên tài Phong mạch.
Lý Lăng Hà là mục tiêu của mỗi người bọn họ.