Lúc này có một con cá đen khổng lồ nhảy lên từ sông nước, toàn thân con cá là vảy giáp dày nặng, nhiều vị trí trên người, ví dụ như ưng, quai hàm, miệng, đuôi đều có gai đen sắc bén.
Nhiều gai đen khiến con cá đen trông như nhím, khi nó há miệng, có thể thấy trong miệng rậm rạp răng nhọn, có đến mấy hàm răng.
Giống như cá ăn thịt người khổng lồ.
Đây là một con thú bản mệnh bát giai trung phẩm, cùng phẩm cấp với Mặc Kỳ Lân của Mộ Dương.
Trong Chu Tước quốc chỉ có một con thú bản mệnh duy nhất, nhưng ở đây thì tiểu bối dễ dàng sở hữu loại thú bản mệnh này.
Con thú bản mệnh này có tên là Phong Ma Long Côn.
Nhìn kỹ có thể thấy vảy cá giống vảy rồng, phần miệng có râu rồng.
Phong Ma Long Côn cũng có thể biến hóa trạng thái Bằng, nhưng khi ở trạng thái Côn thì sức chiến đấu mạnh nhất.
Trong khu vực nước, Phong Ma Long Côn mà lớn lên thì hiếm gặp đối thủ bên dưới Thánh Thú.
Lý Lăng Hà cầm Lăng Hà Thủy Kiếm, chân đạp Phong Ma Long Côn.
Phong Ma Long Côn gầm một tiếng, sông lớn dâng trào, sóng nước vô tận ập đến.
Tiếng gầm rống vang xa, cổ xưa, như âm thanh của cá voi đáy biển.
Bùm!
Phong Ma Long Côn gầm xong lao vào trong nước, sóng lớn bắn tung tóe lên tận trời.
Trong khoảnh khắc này, Lý Lăng Hà vung Lăng Hà Thủy Kiếm trong tiếng hò reo của mọi người.
Kiếm chém ra, sông lớn trước mắt bị rẽ đôi, ngưng tụ thành kiếm khí nước khổng lồ chém hướng Lý Thiên Mệnh.
Lý Lăng Hà luyện kiếm nhiều năm, mới rồi nghe trưởng bối khích lệ đường kiếm của Lý Thiên Mệnh làm gã cực kỳ khó chịu.
Lý Lăng Hà cho rằng Lý Thiên Mệnh không có khí chất dùng kiếm.
Kiếm là trung chính thẳng tắp.
Lý Lăng Hà mới là người có khí chất đó, gã mày kiếm mắt sáng, chính khí đầy mình.
Nên đường kiếm này chém ra ý chí của gã.
- Tà ma ngoại đạo, biến!
Đường kiếm này đúng là khiến trưởng bối kinh thán.
Tiếc rằng ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh lặng lẽ đâm kiếm xuống sông lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không phải sông lớn rung rinh mà là đất đai.
Keng!
Địa Sát Kiếm, Mạch Động.
Vù vù vù vù vù!
Địa mạch chấn động mãnh liệt dẫn đến sóng nước dập dờn, dấy lên sóng nước ngập trời.
Trong khoảnh khắc, một đường Đại Lôi kiếm khí bắn ra từ sóng nước.
Keng!
Địa Sát Kiếm đánh tan kiếm khí trong nước của Lý Lăng Hà.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Ngươi nói ta không xứng dùng kiếm?
Có ai ngờ khi Phụ Linh, thực lực của Lý Thiên Mệnh gần như tăng lên một cảnh giới?
Với Lý Thiên Mệnh bây giờ thì Lý Lăng Hà giống như Lý Khôn Húc vừa rồi.
Đôi khi Lý Thiên Mệnh cảm thấy mình không phải quái vật, Khương Phi Linh mới là quái vật, một quái vật khiến hắn trở nên càng khủng bố hơn.
Lý Thiên Mệnh Phụ Linh, khí huyết ngập trời.
Một kiếm Mạch Động.
Lại một kiếm Chấn Ngục.
Lý Thiên Mệnh bay lên cao, Thiên Chi Dực giương rộng, Thiên Chi Dực vừa hữu hình vừa có thể vô hình.
Không ai nhìn ra được vì sao Lý Thiên Mệnh có thể linh động như vậy khi lơ lửng trên trời.
Điều này không quan trọng, quan trọng là đường kiếm Chấn Ngục của Lý Thiên Mệnh chém mạnh xuống.
Oong!
Một kiếm chém!
Lý Lăng Hà nổi giận, gã thi triển kiếm quyết Nghịch Trùng Thiên Hà, nhảy lên cao.
Khoảnh khắc kiếm quyết bùng nổ, vô số gai nhọn trên người Phong Ma Long Côn bắn ra ngoài, khi gió lốc phong và thủy hòa cùng nhau thì mớ gai nhọn bắn về phía Lý Thiên Mệnh.
Keng keng keng!
Mọi người không thấy rõ thứ gì đỡ những gai nhọn này.
Dường như có bức tường phía trước Lý Thiên Mệnh.
Bức tường đó là tường không gian.
Khương Phi Linh chưa quen tay nên tường không gian nhanh chóng bị xé rách.
Tuy nhiên Lý Thiên Mệnh đã chém kiếm va chạm với kiếm của Lý Lăng Hà.
Keng!
Rầm!
Đường kiếm Chấn Ngục đủ chấn động địa ngục.
Giây phút đó, Lý Lăng Hà phun ra búng máu, hét thảm rơi từ trên trời xuống, đập trúng người Phong Ma Long Côn.
Nếu không phải Phong Ma Long Côn né kịp lúc thì e rằng Lý Lăng Hà đã bị đâm thủng.
Giờ phút này, Lý Lăng Hà thua trận.
Gã rơi xuống lưng Phong Ma Long Côn, bị đụng đầu rơi máu chảy, chóng mặt choáng váng, mềm nhũn trên người Phong Ma Long Côn.
Lăng Hà Thủy Kiếm rơi vào nước sông.
Chỉ hai chiêu.
Trong hai chiêu này thú bản mệnh của hai bên chưa kịp phát huy, Lý Lăng Hà đã bị Lý Thiên Mệnh đánh gục.
Ai nói đây là lực lượng ngang nhau?
Đây là cuộc nghiền áp.
Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng nghiền áp Quy Nhất cảnh đệ tam trọng!
Và còn là Quy Nhất cảnh đệ tam trọng thể Tam Kiếp Luân Hồi.
Nhìn Lý Lăng Hà hộc máu, ngất xỉu, toàn bộ người Phong mạch không nói nên lời.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- May mắn ngươi đã xỉu, nếu không thì dám nói ta không xứng dùng kiếm nhưng bị hai kiếm chém gục sẽ rất mất mặt.
Lý Thiên Mệnh thừa nhận Lý Lăng Hà không tệ, nếu không có Khương Phi Linh thì phải để Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun cùng ra trận, và còn phải thi triển ra Tiêu Tan.
Nhưng có Phụ Linh, mọi thứ dễ như trở bàn tay.
Đây là lý do vì sao Lý Thiên Mệnh nhất quyết mang Khương Phi Linh đi theo, dù bị cướp năm loại năng lực phong ấn nhưng có quá nhiều kho báu trên người của nàng.
Lý Thiên Mệnh thấy Phong Ma Long Côn vẫn còn gầm rống với mình, hắn hỏi nhóm Lý Huyền Hà:
- Các vị, còn lại con Phong Ma Long Côn này, ta nên đánh hay không?
Thật ra đã rõ thắng thua.
Đúng là Phong Ma Long Côn rất mạnh, nhưng nó chỉ có thể kêu mấy tiếng, không có cơ hội ra tay.
Ngự Thú Sư của nó thua trận quá mau, nên Phong Ma Long Côn cũng không biết có tiếp tục chém giết nữa không.
Vì cả người Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng, Tiểu Hoàng Kê cười xấu xa nhìn nó.
- Không đánh!
Người nói chuyện là Lý Huyền Hà, gã xông lên ôm nhi tử của mình, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Thiên Mệnh khóa chặt Lý Huyền Hà:
- Lý Huyền Hà, bây giờ ta hỏi ngươi, Tam Kiếp Luân Hồi lợi hại hay Ngũ Kiếp Luân Hồi lợi hại? Năm Kiếp Luân của ta có phải là ta tự vẽ lên người không? Tóc của ta có phải là ta tự nhuộm trắng không? Lý Thiên Mệnh này có tư cách kế thừa vị trí thiếu tông chủ không?
Bốn câu hỏi liên tiếp, từng câu khí thế mãnh liệt hơn câu trước, hỏi đến câu cuối, ngữ điệu của Lý Thiên Mệnh gần như chỉ thẳng vào mũi Lý Huyền Hà.
Lý Huyền Hà vận chuyển Thú Nguyên đưa vào người Lý Lăng Hà, cũng lấy Linh Túy ra chữa thương cho gã.
Lý Huyền Hà cúi đầu, không thể trả lời Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn những người khác, hỏi:
- Vậy ta hỏi mấy câu này với các vị, Lý Lăng Hà đã đánh thua, còn ai muốn khiêu chiến ta không?
Nhi tử của các mạch chủ đều lùi một bước.
Lý Lăng Hà làm họ e sợ nhưng bị Lý Thiên Mệnh hai kiếm đánh bại, còn lời nào để nói nữa?
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua từng người:
- Các vị mạch chủ Lý Thần Hoằng, Lý Thiên Vũ, xin hỏi các vị đã thừa nhận thể Ngũ Kiếp Luân Hồi chưa? Nếu vẫn không thừa nhận vậy thì xin các vị hãy nói ra lý do chúng ta có thể lấy Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng nghiền áp đánh gục Lý Lăng Hà. Nói ra lý do ta có thể thi triển chiến quyết Thiên Ý bản đơn giản. Nếu các người nói ra được thì ta tin.
Đám người Lý Thần Hoằng cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng.
Bọn họ buồn bực, bất đắc dĩ, nhưng không cách nào trả lời Lý Thiên Mệnh.
Vì với kiến thức của họ đều biết trên thế giới chỉ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mới làm được điều này.
Dù sao Lý Thiên Mệnh được Khương Phi Linh Phụ Linh thêm vào, mức độ đáng sợ tăng thêm một tầng.