Nhìn bộ dạng lúng túng á khẩu của họ làm Lý Du mát lòng mát dạ.
- Đang hỏi các ngươi đấy, bây giờ còn ai nghi ngờ đây là tôn tử của ta không? Đúng vậy, hắn không có Côn Bằng, nhưng thú bản mệnh của hắn đều có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi! Trừ huyết mạch Chí Tôn của thánh tộc Lý thị ta ra, xin hỏi còn chỗ nào có thể sinh ra thể Ngũ Kiếp Luân Hồi? Trừ nhi tử Tứ Kiếp Luân Hồi của ta ra, còn ai có thể sinh ra tôn tử như vậy?
- Hiện giờ hắn không có Thái Hư Côn Bằng, nhưng sau này hắn kết hôn sinh con, chưa chắc không thể sinh ra con cái có Thái Hư Côn Bằng. Thú bản mệnh của hắn kế thừa từ bên mẫu thân, đúng là phẩm cấp hơi thấp. Nhưng đã đến Đông Hoàng tông, với thiên phú thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thú bản mệnh của hắn, rồi sẽ tiến hóa thành Thánh Thú!
- Bây giờ còn ai không phục hắn làm thiếu tông chủ?
Lý Du nói mỗi một câu hầu như khiến người không cách nào phản bác lại.
Phẩm cấp thú bản mệnh đúng là có khả năng tiến hóa.
Thậm chí, Thánh Thú không quý giá, thú bản mệnh có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mới thật sự quý giá.
Có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thú bản mệnh Linh Nguyên cảnh mà thi triển ra chiến quyết Thiên Ý thì ai còn khăng khăng đòi có Thái Hư Côn Bằng?
Lỡ như con cái của Lý Thiên Mệnh đều là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thì sao?
Không ai trả lời, bọn họ đều rất rung động.
Chỉ có Lý Thần Hoằng mạnh miệng nói:
- Sao ta biết con gà này cũng là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?
Tiểu Hoàng Kê định nâng cánh trái lên:
- Đây, cho ngươi xem nách của đại gia!
Lý Thiên Mệnh vội đè xuống:
- Không phân rõ trái phải hay sao? Ngu!
Hắn sắp khóc vì con gà ngố này, Kiếp Luân trên cánh tay phải mà nó giơ cánh trái lên, vậy thì mọi người đều biết hắn là Thập Kiếp Luân Hồi rồi.
Tiểu Hoàng Kê ngờ nghệch nhìn cánh trái của mình:
- Quác? Đây không phải là bên phải à?
- Đúng cái đầu ngươi!
Lý Thiên Mệnh lúng túng đè cánh trái xuống, nâng cánh phải của nó lên cho mọi người xem.
Quả nhiên có năm đốm đen nhỏ.
Lý Thiên Mệnh dùng tâm linh giao lưu:
- Đợi buổi tối trở lại sẽ nhuộm vàng năm đốm đen trên cánh trái của ngươi.
Chứ không thì để mặc gà ngố không phân rõ trái phải đi ra khoe khoang, sớm muộn gì sẽ bị lộ.
Ngũ Kiếp Luân Hồi đã bắt mắt như thế rồi, ai biết Thập Kiếp Luân Hồi sẽ dẫn đến bão tố gì?
Tốt nhất nên giấu một nửa thiên phú.
Đám người Phong mạch nhìn năm Kiếp Luân của Tiểu Hoàng Kê, không còn lời nào để nói. Ít nhất có mặt Lý Thiên Mệnh thì giấc mơ đưa nhi tử làm con nuôi cho Lý Vô Địch của bọn họ đã tan biến.
Lý Du cười toe toét:
- Không còn việc gì nữa thì mau biến đi!
Nói thật thì bực tức thời gian dài như vậy, hôm nay bà mát lòng mát dạ, ánh mắt nhìn tôn tử kháu khỉnh Lý Thiên Mệnh tràn đầy trìu mến.
Càng nhìn càng cưng!
Nhưng vẫn có người phá hoại không khí.
Đó là Lý Huyền Hà.
Nhi tử của gã đã từ từ tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi, mặt trắng bệch, mắt sợ hãi nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Huyền Hà biết khi thua trận chiến này là đả kích với nhi tử của mình.
Lý Huyền Hà nhìn Lý Du, trầm giọng nói:
- Người thuyết phục chúng ta, khiến chúng ta thừa nhận hắn là thiếu tông chủ cũng vô dụng, chúng ta không có quyền lợi gì quyết định việc của huyết mạch Chí Tôn bên người. Tổ mẫu thật sự muốn hắn làm thiếu tông chủ thì phải xem ba mạch khác có chịu hay không! Nếu muốn dùng cách khiêu chiến này để chứng minh bản thân, vậy chờ xem Lý Thiên Mệnh này có bản lĩnh khiêu chiến người trẻ tuổi của ba mạch kia không! Phong mạch chúng ta đếm ngược đệ nhất, bị bọn họ kéo rộng khoảng cách vượt qua sức tưởng tượng của tổ mẫu!
Lý Huyền Hà nói sướng miệng.
Ý nghĩa trong câu nói cũng rõ ràng, tóm lại là Thất Tinh Phong mạch bọn họ sẽ không giúp đỡ huyết mạch Chí Tôn nói chuyện, để mấy người bên bà đối kháng ba mạch khác đi!
Có lẽ Lý Huyền Hà đã quên lời mình nói trước khi so đấu.
Ủng hộ?
Nhi tử thua thảm như vậy, giỏ tre múc nước công dã tràng, gã không đứng về phía ba mạch khác đã là trọn tình trọn nghĩa!
Lý Du cười khẩy nói:
- Không phải bọn họ kéo rộng khoảng cách với chúng ta mà là Thất Tinh Phong mạch các ngươi trượt dốc quá nhanh hơn họ.
Dù sao mọi người cùng xuống dốc, nhìn xem ai có thể chống chọi lâu chút.
Lý Huyền Hà cười khan:
- Ha ha.
Nhìn nhi tử của mình làm Lý Huyền Hà càng đau lòng hơn.
Cuối cùng gã nhìn Lý Khinh Ngữ:
- Phải rồi, năm ngày sau Lý Huyền Nhất, chủ của Kim mạch chắc chắn sẽ nói với bà về hôn sự của Khinh Ngữ với nhi tử Lý Kim Xán của hắn. Không còn bao nhiêu ngày là đến sinh nhật mười sáu tuổi của Khinh Ngữ, theo như Lý Vô Địch và Lý Huyền Nhất đánh cuộc, vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, Khinh Ngữ phải gả cho nhi tử của hắn!
- Là Lý Vô Địch bị hỏng đầu tự chạy đi Tông Lão Hội kêu làm chứng cá cược này, kết quả tự mình thua thảm hại. Lý Huyền Nhất chắc chắn sẽ dùng Tông Lão Hội đè ép các người, ta nghĩ Khinh Ngữ chắc chắn phải gả cho Lý Kim Xán.
- Lý Huyền Nhất lời to, sinh một tiểu nhi tử phế vật, vừa ngu vừa mập vừa xấu mà được cưới mỹ nhân thiên tài như Khinh Ngữ. Khinh Ngữ, ngươi ưu tú hơn nhi tử Lý Lăng Hà của ta, tiếc rằng ngươi có phụ thân ruột vừa phế vật vừa ngu xuẩn! Dính phải phụ thân như vậy, ngươi chuẩn bị nghênh đón số phận tương lai bi thảm đi!
Lý Huyền Hà móc mỉa châm chọc xong dẫn theo tộc nhân xoay người rời đi.
Chuyện sau đó chẳng liên quan gì tới gã.
Những người khác đành lắc đầu rời đi, ánh mắt mỗi người tràn ngập tiếc thương nhìn Lý Khinh Ngữ.
Tông Lão Hội tự mình làm chứng thì như luật sắt, nên kết cuộc sẽ không thể sửa đổi.
Mặt ngoài Lý Khinh Ngữ bình tĩnh, nhưng Lý Thiên Mệnh thấy hai tay nàng siết chặt trong ống tay áo, thân thể mảnh mai run nhẹ.
Lý Du đau lòng nói:
- Ngoan, tôn nữ đừng sợ, bọn họ muốn mang ngươi đi thì dù bà nội này liều mạng cũng không cho bọn họ đụng vào!
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy tất cả, hắn có nghe Lý Du nói về chuyện này.
Tông Lão Hội có quyền uy bậc nhất Đông Hoàng tông hiện nay.
Hiện giờ là các cường giả các tộc của Tông Lão Hội quản lý Đông Hoàng tông.
Năm ngày sau, chắc chắn ba mạch khác sẽ đến.
Lý Thiên Mệnh có thể thật sự trở thành thiếu tông chủ được hay không phải xem sắc mặt của ba mạch khác.
Đám người Thất Tinh Phong mạch đã đi hết.
Sau khi họ rời đi, Côn Bằng thánh điện chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh, Lý Du, Lý Khinh Ngữ.
Đương nhiên, Tiểu Hoàng Kê đã đánh thức Bé Mèo Mun, chúng nó xuống sông bắt cá rồi. Từ đây về sau chúng nó trở thành ác mộng của cá tôm sông ngòi gần Tùy Duyên phong này.
Khương Phi Linh kết thúc Phụ Linh, rời khỏi người Lý Thiên Mệnh.
Lý Du cười nói:
- Thiên Mệnh, với kiến thức như ta mà cũng chưa từng thấy qua năng lực của cô nương Linh Nhi này. Nàng là kho báu của ngươi, hơn nữa người ta rời xa nhà, đi theo ngươi vạn dặm xa, nhớ phải đối xử tốt với nàng. Cháu dâu này rất tốt, ta vừa lòng, cực kỳ vừa lòng.
Lý Huyền Hà mới nhắc đến hôn sự của Lý Khinh Ngữ, nhưng Lý Du không muốn tiếp tục đề tài nữa.
Hai chữ cháu dâu làm Khương Phi Linh đỏ mặt, nàng nói:
- Bà nội, ca ca đối với ta rất tốt.
Lý Thiên Mệnh sửng sốt, hắn chưa kêu quen miệng đã bị Khương Phi Linh giành kêu trước.
Quả nhiên nàng đến đâu đều khiến người thích.
- Tốt, tốt lắm.
Mắt Lý Du sáng rực nhìn họ.
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc hỏi:
- Năm ngày sau sẽ rắc rối lắm sao?
Lý Du khẽ thở dài:
- Hơi phiền phức, dù sao người ba mạch khó đối phó hơn nhóm Lý Huyền Hà nhiều. Muốn cho ngươi ổn định ở lại chỗ này hơi khó khăn, tuy trong Đông Hoàng tông không tôn trọng thiếu tông chủ, thiếu tộc trưởng, nhưng người thánh tộc Lý thị chúng ta vẫn khát khao. Dù sao mấy ngàn năm trước thiếu tông chủ là người thừa kế của nguyên Đông Hoàng Cảnh.
Từ người thừa kế Đông Hoàng Cảnh rơi xuống tình trạng không ai thèm hỏi thăm, chênh lệch hơi lớn.
Nhưng tóm lại là từ nay hắn đã ổn định ở lại Đông Hoàng tông.