Lý Thiên Mệnh đặc biệt hứng thú với Đông Hoàng tông mênh mông này, dù sao Tùy Duyên phong chỉ là một góc nhỏ.
Chợt có bóng người đi ra từ trong Côn Bằng thánh điện.
Bóng người đó ngã trái ngã phải, nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên này.
Chưa thấy mặt đã nghe tiếng hét:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, mau, để phụ thân nhìn xem ngươi, chớp mắt không thấy mà ngươi đã mười sáu tuổi rồi. Phụ thân có lỗi với ngươi!
Lý Thiên Mệnh ngước đầu xem.
Trong bóng ma, một nam nhân mặc áo vải, đi bước thấp bước cao, biểu tình kích động đi ra. Tóc rối xù như ba tháng chưa gội, mặt râu ria xồm xoàm dính đầy rượu. Tay y cầm bình rượu, mùi rượu nồng nặc, nhưng nam nhân này còn hôi mùi men hơn.
Nam nhân uống rượu mặt đỏ rực, nhưng Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thấy làn da của y có một số vệt đen, khói đen. Những khói đen dưới da như những con giun mấp máy trong thịt của y.
Không cần giới thiệu Lý Thiên Mệnh biết ngay người nồng mùi rượu, đi đứng không vững này là Đông Hoàng tông chủ đương thời, Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch xiêu vẹo đi đến, cười tươi nói:
- Oa, khuê nữ của ta lại xinh đẹp hơn rồi. Nào, uống một hớp với phụ thân.
Lý Khinh Ngữ liếc y một cái:
- Bà nội, tôn nữ đi trước.
Lý Khinh Ngữ nói xong xoay người bước đi, dường như không muốn nói một câu với Lý Vô Địch.
Lý Thiên Mệnh nhỏ giọng nói:
- Linh Nhi, muội đi hỏi Khinh Ngữ giùm ta về việc hôn ước.
- Vâng!
Sau này sẽ ở lâu dài trong Côn Bằng thánh điện, Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ đều là hai tiểu cô nương. Khương Phi Linh lớn hơn vài tuổi, chắc có thể an ủi Lý Khinh Ngữ một chút, sau này hai người chắc chắn sẽ trở thành bằng hữu.
Khương Phi Linh đuổi theo, bên này chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh, Lý Du và Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch bước thấp bước cao nhưng cuối cùng an toàn đến trước mặt Lý Thiên Mệnh:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, rốt cuộc thấy phụ thân rồi, có phải rất kích động, rất hưng phấn không?
Mùi rượu nồng nặc hôi thối ập vào mặt.
Lý Du lắc đầu, thở dài:
- Thiệt tình, có phải ta ra ngoài lâu như vậy, ngươi không tắm ngày nào đúng không?
Lý Vô Địch nhe răng cười nói:
- Tắm làm quái gì, lãng phí thanh xuân, có thời gian đó chẳng bằng uống hai ly nhâm nhi với các tổ tông!
Lý Du nhìn bộ dạng hoang đường của nhi tử, mắt đọng tia khó chịu nhưng không buông lời trách cứ được.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy nam nhân này là người có chuyện xưa.
Từ thiên tài số một Đông Hoàng tông đến Đông Hoàng tông chủ hiện giờ bị người người ghét bỏ, y đã trải qua điều gì?
Mắt Lý Vô Địch đục ngầu quan sát Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới:
- Giỏi! Nào, để phụ thân nhìn xem năm vòng của ngươi!
Lý Vô Địch đến gần, ném bình rượu vào tay Lý Thiên Mệnh, y tự nhiên nâng cánh tay phải của hắn lên soi dưới ánh nắng.
Lý Vô Địch cảm khái:
- Rất mượt, quả nhiên là năng lượng nghiêm túc, oách hơn bốn vòng của ta nhiều.
Lý Thiên Mệnh thộn mặt ra.
Bắt hắn nhận con ma men này làm nghĩa phụ?
Thậm chí xem y như phụ thân khi ở trước mặt người ngoài?
Lý Du nói:
- Ngươi kêu tên hắn là được, dù sao người toàn Đông Hoàng tông đều gọi thẳng tên của hắn.
Gọi là Lý Vô Địch?
Dù gì là trưởng bối, Lý Thiên Mệnh muốn tôn kính đối phương một chút.
Lý Vô Địch buông cánh tay Lý Thiên Mệnh xuống, moi trong ngực nửa ngày.
Y bỗng ném một cục màu đen ra:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, ta rất vừa lòng với ngươi, ban Côn Bằng Thánh Ấn cho ngươi này. Từ đây về sau phụ thân che chở cho ngươi, Đông Hoàng tông này là địa bàn của phụ thân, sau này ngươi cứ đi ngang đi dọc, muốn đánh ai thì đập kẻ đó. Ngươi thích cô nương tươi ngon nào cứ bắt về, phụ thân giúp ngươi xây dựng tam cung lục viện bảy mươi hai phi, cho ngươi hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý trên đời. Gì? Ngươi thích tu luyện? Nào, tìm mẫu thân già nhà ta. Thần Nguyên, linh khoáng, Linh Túy, thú binh gì đó đều gom hết về cho nhi tử của ta!
Lý Vô Địch vừa nói vừa uống rượu, uống một hớp lớn rồi ngã cái đùng xuống đất, ngủ không biết trời trăng.
Vẻ mặt Lý Du tràn đầy đau lòng nâng Lý Vô Địch lên.
Lý Thiên Mệnh chú ý thấy bà không hề trách cứ Lý Vô Địch biểu hiện ra bộ dạng nhếch nhác, ngược lại trong mắt tràn ngập đau lòng, tiếc nuối.
Bình thường thì lăn lộn ra nông nỗi này, dù là mẫu thân cũng sẽ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lý Thiên Mệnh giúp bà dìu Lý Vô Địch lên:
- Để ta.
Lý Du nói:
- Đưa hắn về giúp ta.
- Vâng.
Lý Thiên Mệnh khiêng Lý Vô Địch lên, mang vào Côn Bằng thánh điện.
Côn Bằng thánh điện rất lớn, ba đời tổ tôn đều ở chỗ này.
Dàn xếp cho Lý Vô Địch nằm nghỉ xong Lý Thiên Mệnh thấy Lý Du còn đứng ở cửa, thẫn thờ nhìn nhi tử của mình.
Lý Du hơi ngạc nhiên:
- Hắn đưa Côn Bằng Thánh Ấn cho ngươi.
Lý Thiên Mệnh loay hoay vật phẩm màu đen trong tay, hỏi:
- Đây là cái gì?
Chất liệu của thứ này rất kỳ lạ, như đá ngọc hoặc như kim loại, nhưng bóp vào khá mềm.
Lý Du đáp rằng:
- Đây là huyết phách của tổ tiên hợp lại hình thành Côn Bằng Thánh Ấn. Trên thứ này ngưng tụ máu của tổ tiên đời thứ nhất của thánh tộc Lý thị cho đến thời phu quân của ta, tất cả ngưng tụ thành huyết phách.
Phu quân của Lý Du là phụ thân của Lý Vô Địch, đã qua đời, mất khi y còn nhỏ.
Trong ngàn năm, huyết mạch Chí Tôn của thánh tộc Lý thị không có ai sống lâu.
Lý Thiên Mệnh hơi rung động:
- Huyết hội tụ vô số đời tổ tiên thánh tộc Lý thị?
Nói thật thì thứ này quá dày nặng.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, cảm nhận được ý chí nghịch thiên của vô số đời siêu cường giả.
Đây là truyền thừa, truyền thừa huyết mạch khiến người rướm lệ.
Chỉ có thị tộc vĩ đại nhất mới có thần vật như vậy.
Nhưng Lý Vô Địch nhét trong ngực, dính mùi mồ hôi và mùi rượu.
Lý Du nhìn Côn Bằng Thánh Ấn, mắt mang theo kính sợ:
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Côn Bằng Thánh Ấn này có tác dụng gì?
Lý Du nghiêm túc nói:
- Đây là căn bản thân phận của Đông Hoàng tông chủ và thiếu tông chủ. Côn Bằng Thánh Ấn được truyền thừa từ thời xa xưa của thánh tộc Lý thị, có hai khối, dung hợp trong huyết mạch của Đông Hoàng tông chủ và thiếu tông chủ. Không có huyết mạch của thánh tộc Lý thị ta thì người ngoài không cách nào dung hợp.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sau khi dung hợp thì thế nào? Sức chiến đấu biến mạnh?
Lý Du đáp:
- Thế thì không, nhưng mang theo Côn Bằng Thánh Ấn mới vào đất tổ của thánh tộc Lý thị chúng ta được, đó là nơi thờ tổ tiên.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cho nên đây là đánh dấu thân phận của Đông Hoàng tông chủ và thiếu tông chủ, chỉ cần dung hợp thì được nhận định là thiếu tông chủ, đúng chứ?
- Đúng rồi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Trong đất tổ của thánh tộc Lý thị có tạo hóa gì không?
Lý Du tiếc nuối nói:
- Thế thì không, nhưng những người thánh tộc Lý thị tin tưởng có tạo hóa. Người khác không có huyết mạch thánh tộc Lý thị, dù mang Côn Bằng Thánh Ấn cũng không vào được. Nếu có tạo hóa gì thì chúng ta đã không xuống dốc ngàn năm, càng lúc càng tuột dốc.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười hỏi:
- Cho nên nhiều đời tổ tiên ngưng tụ huyết phách chỉ có tác dụng là đánh dấu thân phận?
Lý Du khẽ thở dài:
- Đúng thế, nên mới bảo tạo hóa trêu người, ba mạch khác muốn cướp giật chỉ vì muốn đi vào thăm dò, chúng ta nói gì bọn họ cũng không chịu tin.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Huyết mạch thánh tộc Lý thị trên người của ta quá xa xôi, ta có thể dung hợp Côn Bằng Thánh Ấn này không?
Lý Du trả lời:
- Tuy xa xôi nhưng ngươi có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tổ tiên đời thứ nhất chúng ta, khả năng thành công rất cao.