Phòng trong bỗng vọng tiếng hét to của Lý Vô Địch, âm thanh thê lương:
- Mộc Hà! Mộc Hà!
Lý Thiên Mệnh định đi vào xem.
Lý Du nghe tiếng la này thì đau lòng như tim bị dao đâm:
- Đừng, hắn đang nằm mơ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mộc Hà là ai?
Nói thật thì hắn khá tò mò với Lý Vô Địch, vì Lý Du từng nói y có thể Tứ Kiếp Luân Hồi, từng là thiên tài số một Đông Hoàng tông.
Y là thiếu tông chủ mạnh nhất, được tiếng là hy vọng phục hưng của thánh tộc Lý thị.
Lý Du thở dài, nhớ lại chuyện năm xưa:
- Là thê tử của hắn, mẫu thân của Khinh Ngữ. Thiên Mệnh, đừng nhìn Lý Vô Địch hồi trẻ phong lưu, thật ra trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có một người.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vì sao hắn ra nông nỗi này?
Lý Vô Địch là nỗi lo lớn nhất của Lý Du.
Nhìn mắt bà già này lấp lóe là Lý Thiên Mệnh biết quá khứ từng có một số việc khiến bà nếm mùi đau khổ như Vệ Tịnh từng chịu đựng.
Ngày nào đó Lý Thiên Mệnh trở về từ Diễm Đô, ngã xuống trước mắt Vệ Tịnh, hắn thấy ánh mắt tan nát tim gan của mẫu thân.
Tất cả mẫu thân trên đời đều không chịu nổi giây phút đó.
Chắc chắn Lý Du cũng trải qua ngày như vậy.
Nên dù Lý Vô Địch say rượu không biết trời trăng thì bà chưa từng thật sự trách cứ.
Lý Du cắn răng, nói:
- Đều là chuyện cũ quá khứ, có trách thì trách hắn trẻ tuổi quá ngông cuồng, quá xem trọng tình cảm. Thật ra ta cũng có lỗi, không dạy cho hắn biết cảnh giác người khác. Thiên Mệnh, có chuyện này ta phải nói rõ ràng với ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bà nội nói đi.
- Đây là nhắc nhở quan trọng nhất ta dành cho ngươi, tránh cho ngươi bước lên con đường cũ của Lý Vô Địch, hãy nghe cho kỹ. Một ngàn năm nay thánh tộc Lý thị chúng ta từ huy hoàng đến rút khỏi vũ đài Đông Hoàng Cảnh, xuống dốc nhanh kinh người. Nguyên nhân lớn nhất có lẽ vì truyền thừa quá lâu, huyết mạch hỗn tạp, cho nên con cháu hậu duệ sinh ra Kiếp Luân ngày càng ít ỏi.
- Đây là nguyên nhân căn bản thánh tộc Lý thị chúng ta xuống dốc, vì chúng ta là chủng tộc ỷ vào thiên phú, khi đánh mất thiên phú thì dễ tan tác. Ta không kể ra từng được huy hoàng cỡ nào, chủ yếu là một ngàn năm nay ban đầu vẫn là thánh tộc Lý thị chúng ta quản lý Đông Hoàng tông. Cho đến nay, tông môn thánh tộc Lý thị chúng ta vì tính đặc biệt huyết mạch Chí Tôn nên mới có chế độ cha truyền con nối hiếm thấy trong tông môn khác.
- Vì ngàn năm trước con cháu huyết mạch Chí Tôn đều là hạng người nghịch thiên, hơn nữa gia quy của chúng ta nghiêm ngặt, ít khi ra kẻ nghịch loạn. Trong mỗi một đời, con thứ hai, thứ ba đều có thú bản mệnh Thái Hư Côn Bằng.
- Nhưng một ngàn năm nay, cường giả trong tộc giảm dần, Đông Hoàng tông cũng yếu theo. Nhưng trong tông môn còn nhiều người từng thần phục thánh tộc Lý thị, thế lực của họ dần lớn mạnh, cuối cùng vượt qua thánh tộc Lý thị, bọn họ thành lập Tông Lão Hội, hoàn toàn mất quyền lực Đông Hoàng tông chủ.
- Bọn họ không phá hoại tổ quy cha truyền con nối của Đông Hoàng tông, nhưng từ nay về sau thánh tộc Lý thị chúng ta không cách nào nắm giữ quyền lực nào của Đông Hoàng tông nữa, dần bị đẩy ra rìa, bị đào thải đến Tùy Duyên phong này. Cho tới hôm nay Tông Lão Hội đã như mặt trời ban trưa, chúng ta thì suy sụp cùng đường.
Lý Thiên Mệnh yên lặng nghe Lý Du kể ra những tiếc nuối.
Đây là lịch sử của thánh tộc Lý thị, từng là bá chủ số một Đông Hoàng Cảnh, Đông Hoàng tông từng là tông môn cha truyền con nối.
Uy phong một vạn năm!
Vô số tổ tiên anh kiệt!
Nhưng trong một ngàn năm suy sụp ra nông nỗi này, huyết mạch Chí Tôn đến đời Lý Vô Địch thì tuyệt hậu.
Lý Du hỏi:
- Thiên Mệnh, ta nói nhiều như vậy, ngươi có hiểu đại khái ta muốn nói cái gì không?
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Ta hiểu.
Lý Du nói:
- Vậy ngươi nói ra xem, để ta coi ngộ tính của ngươi thế nào.
- Bà nội kể chuyện giữa Tông Lão Hội và thánh tộc Lý thị cho ta nghe là ta hiểu bà nội muốn nói cái gì. Với Tông Lão Hội thì thánh tộc Lý thị huy hoàng cỡ nào cũng đã là quá khứ, nên Đông Hoàng tông hoàn toàn mới không cần thánh tộc Lý thị lại xuất hiện thiên tài. Các người chỉ muốn cho thánh tộc Lý thị phục hưng, nhưng suy nghĩ quá đơn giản, khi có Đông Hoàng tông chủ mới sẽ có khả năng lại cai quản Đông Hoàng tông. Vậy thì chắc chắn sẽ có người ra tay cắt đứt khả năng này. Có lẽ đây là lý do khiến các thiên tài chết dần.
Nên Lý Vô Địch chết dần chết mòn chắc chắn liên quan tới Tông Lão Hội.
Lý Thiên Mệnh nói xong bỗng liên tưởng đến mình:
- Ý của bà nội là khi tin ta là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi lan ra ngoài, con đường tương lai sẽ đầy rẫy bụi gai. Mặt ngoài thì không ai đối phó ta, dù sao Đông Hoàng tông là nền móng do các tổ tiên thánh tộc Lý thị dựng lên, đụng vào ta sẽ bị thiên hạ nhạo báng. Nhưng ta phải đề phòng tên bắn lén tổn thương người, càng không thể bị người ta bắt lấy điểm yếu, nếu không sẽ gặp kết cuộc thiên tài chết dần, ta nói có đúng không?
Từ hiện trạng của Lý Vô Địch và lời Lý Du đã nói, Lý Thiên Mệnh đoán được đại khái.
- Ngươi thông minh hơn Lý Vô Địch lúc trẻ nhiều, hắn khi đó có thiên tư tốt, tu vi cao, tràn đầy nhiệt huyết, làm quen với huynh đệ ở khắp nơi, ài.
Lý Du nói đến đây lại đau lòng, mắt bà đỏ hoe nhìn nhi tử nói mê sảng trong phòng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Y đã trúng chiêu như thế nào?
- Xưng huynh gọi đệ với Vũ Văn Thái Cực, nhi tử của Vũ Văn Phụng Thiên trong Tông Lão Hội, cùng nhau ra sống vào chết. Vũ Văn Thái Cực thoạt trông nho nhã lễ độ, không có mưu mô gì. Lúc trẻ hắn luôn chơi với nhi tử của ta, khi Vũ Văn Phụng Thiên biết thiên phú của nhi tử của ta thì thường hay đến giúp đỡ. Thánh tộc Lý thị lâu lắm rồi không xuất hiện thiên tài, bản thân ta cũng không cảnh giác với họ. Cứ thế, hai người thành huynh đệ sống chết có nhau, cùng tu hành bốn, năm năm. Hắn và Vũ Văn Thái Cực không có lời gì giấu nhau, không thể nói. Mỗi lần hắn không ở nhà lâu, đến chơi ở Vũ Văn gia càng dài hơn.
Nghe thoáng qua thì tình cảm huynh đệ năm xưa chắc chắn vô cùng tốt.
Lý Thiên Mệnh cũng để ý tình cảm huynh đệ, ví dụ như Kim Vũ, ví dụ như Huỳnh Hỏa và Meow Meow bây giờ. Nên hắn hiểu tình huynh đệ từ nhỏ lớn lên giữa Lý Vô Địch và Vũ Văn Thái Cực.
- Ta chỉ có thể nói người của Vũ Văn gia tộc diễn kịch rất giỏi, nhẫn nhịn quá tốt. Vũ Văn Thái Cực cố gắng gầy dựng bốn, năm năm, tuy thiên phú không bằng nhi tử của ta nhưng có thể khiến nhi tử của ta ra sống vào chết vì hắn! Năm đó nhi tử của ta mới thành hôn, Khinh Ngữ vừa sinh ra. Năm ấy Tông Lão Hội tổ chức một cuộc thiên tài tranh phong ở chiến trường Trầm Uyên.
- Trong cuộc chiến, Vũ Văn Thái Cực ỷ vào niềm tin của nhi tử của ta, dùng thánh thú binh Độc Long Thứ mà Vũ Văn Phụng Thiên đưa cho hắn đâm vào trái tim nhi tử của ta. Ngươi không biết Độc Long Thứ đáng sợ nhiều cỡ nào, hễ đâm vào là không thể rút ra, rút một cái là chết chắc.
- Nhưng nếu không rút ra thì từ nay về sau sẽ chịu đựng Độc Long Thứ hành hạ. Độc Long Thứ có một đuôi, từ đó nhi tử của ta và thú bản mệnh bị Độc Long Thứ giày vò, chẳng những không thể tu luyện, tu vi cũng ngày càng sa sút, cuối cùng lưu lạc đến mức này!
Nói tới đây Lý Du siết chặt hai tay, lưng khòm run nhẹ vì tức giận, hốc mắt đong đầy lệ.
Rất khó tưởng tượng khi bà thấy nhi tử trở về từ chiến trường Trầm Uyên thì có phản ứng như thế nào.