Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 288 - Chương 288 - Độc Long Thứ Của Vũ Văn Thái Cực

Chương 288 - Độc Long Thứ của Vũ Văn Thái Cực
Chương 288 - Độc Long Thứ của Vũ Văn Thái Cực

Lý Thiên Mệnh cắn răng nói:

- Vũ Văn Thái Cực này không bị khiển trách gì sao?

Nói thật là gầy dựng tình cảm huynh đệ bốn, năm năm chỉ vì một cơ hội tru diệt, loại người này quá độc ác và đê tiện!

Lý Thiên Mệnh cho rằng người dùng tình cảm như lưỡi dao là kẻ hèn hạ nhất thế giới này.

- Không có! Độc Long Thứ này là thú binh đại biểu của một người tên Tô Nham trong Thánh Thiên Phủ, những người khác vốn không có. Bọn họ cho rằng Tô Nham là hung thủ, dù sao lần tranh phong đó trong số thiên tài Đông Hoàng tông không có ai đánh lại một chiêu từ nhi tử của ta, Vũ Văn Thái Cực cũng không thể.

- Chỉ có nhi tử của ta biết mình bị huynh đệ tin tưởng nhất đâm một đao vào lúc hắn hoàn toàn không cảnh giác. Hắn gặp phản bội như vậy, tâm lý gặp đả kích càng lớn hơn. Mấu chốt là Vũ Văn Thái Cực ra vẻ vô tội, đã có kế hoạch từ trước, liên hợp với người khác tạo chứng minh vắng mặt. Nhi tử của ta chỉ chứng hắn, nhưng hắn nói mình bị Tô Nham giả trang.

- Không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói một phía của nhi tử của ta, rõ ràng trúng cạm bẫy, Tông Lão Hội muốn nhúng tay vào cũng đành chịu. Hơn nữa xét cho cùng hơn một nửa người Tông Lão Hội không hy vọng nhi tử của ta dẫn dắt thánh tộc Lý thị phục hưng, dao động quyền lực của họ.

- Cộng thêm bên ta cô nhi quả nữ, càng không ai để ý tới, dù nói ra miệng thì được ích gì? Nhi tử của ta đã phế, dù trong Tông Lão Hội có một vài người là bằng hữu của phu quân ta, nghĩ tình thánh tộc Lý thị bồi dưỡng họ đến hôm nay, dù họ muốn ủng hộ cũng vô ích. Đây chính là hiện thực, rõ ràng là Vũ Văn gia tộc đã gây ra nhưng bọn họ không phải gánh vác cái gì!

Rất đáng tiếc, trong tình huống này thì không có quyền nói chuyện, Lý Thiên Mệnh hiểu rõ cảm giác đó nhất.

Từ Diễm Đô trở về nhà, hắn nói sự thật cho nhiều người, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một mình Vệ Tịnh tin tưởng.

Thử hỏi nếu Lý Vô Địch mở miệng, mấy ai tin tưởng y?

Dù sao y đã phế rồi.

Nói đến đây, nỗi khó chịu của Lý Du giống Vệ Tịnh ngày xưa.

- Vũ Văn Phụng Thiên! Vũ Văn Thái Cực! Bọn họ chẳng những âm hiểm còn độc ác, lòng sói dạ chó! Mấy năm nay nhi tử của ta chịu khổ Độc Long Thứ, sống không bằng chết. Ngươi có biết tại sao Vũ Văn Thái Cực không trực tiếp giết chết nhi tử của ta khi ở trong chiến trường Trầm Uyên, ngược lại chừa mạng sống cho hắn chịu đựng hành hạ không?

- Là vì Vũ Văn Thái Cực lén thích con dâu Mộc Hà của ta. Vũ Văn Thái Cực hận Vô Địch, nên hành hạ nhi tử của ta, nhìn hắn rơi xuống vực thẳm thì lòng hắn càng sung sướng! Nhưng Mộc Hà chưa bao giờ để ý tới hắn, thế là Vũ Văn Thái Cực liên tiếp đến Tùy Duyên phong, nói là thăm viếng nhưng thật ra muốn mang Mộc Hà đi.

- Ta và Mộc Hà đau khổ ngăn cản, cuối cùng Mộc Hà không chịu nổi bỏ lại Khinh Ngữ ba tuổi, tự mình lìa đời. Ngày đó Khinh Ngữ mới ba tuổi, chỉ có ba tuổi! Nàng thấy tận mắt mẫu thân ngã xuống trước mặt mình, là Vũ Văn Thái Cực ép chết Mộc Hà!

- Ta muốn báo thù cho chúng, nhưng đến ngày nay Vũ Văn Thái Cực đã không phải hạng người âm hiểm vất vả gầy dựng quan hệ với nhi tử của ta, hiện giờ hắn đã là người mạnh nhất Đông Hoàng tông! Bà già này đã già rồi, không thể báo thù cho nhi tử là tiếc nuối lớn nhất đời ta!

Những mối hận này khiến bà lão đêm đêm trằn trọc.

- Thiên Mệnh, ta nói những điều này với ngươi không phải hy vọng ngươi làm gì cho chúng ta. Thù hận của nhà chúng ta xét cho cùng không liên quan đến ngươi. Ta mang ngươi về vì muốn cho ngươi có chỗ phát huy thiên phú của mình, sau đó nhắc nhở ngươi về sau nếu nổi tiếng vươn lên thì hãy cẩn thận.

- Bây giờ bọn họ đã lãng quên Tùy Duyên phong, quên thánh tộc Lý thị rồi, ngươi tu luyện trong Tùy Duyên phong sẽ không gặp nguy hiểm gì. Sóng gió trong thánh tộc Lý thị không lan đến Đông Hoàng tông, nói sao thì uy nghiêm của thánh tộc Lý thị chúng ta còn đó, dù bọn họ có lòng xấu xa vẫn sẽ không làm ngoài sáng.

- Dù sao bọn họ rất xem trọng danh vọng, nhà của họ bây giờ là danh môn vọng tộc trong Đông Hoàng tông. Năm xưa ép chết Mộc Hà đã khiến nhiều người trong Tông Lão Hội chỉ trỏ Vũ Văn Thái Cực, thậm chí trách phạt nghiêm khắc. Dù ngày nay hắn là người mạnh nhất cũng phải bị Tông Lão Hội kiềm chế.

- Người Tông Lão Hội tuy không hy vọng thánh tộc Lý thị chúng ta có thể phục hưng, nhưng ít ra họ cần mặt mũi, dù sao nguyên Đông Hoàng Cảnh đang nhìn. Năm xưa thiết kế phế bỏ nhi tử của ta, người sáng suốt đều rõ ràng chuyện gì xảy ra. Lần đó quyền uy của Tông Lão Hội bị khiêu chiến cực lớn, thậm chí dao động căn cơ, khiến Đông Hoàng tông càng hỗn loạn hơn.

- Ngươi có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, tu luyện trong Đông Hoàng tông, không khó vươn lên. Trong Tông Lão Hội còn có người nhớ ân đức của thánh tộc Lý thị, sẽ che chở cho ngươi. Nhưng ngươi phải cẩn thận, thương bên ngoài dễ né, nhưng khó tránh tên bắn lén. Xưng huynh gọi đệ bốn, năm năm chỉ vì phế bỏ ngươi, thử hỏi có ai cản nổi thủ đoạn như vậy?

Nhiều năm qua Lý Du sắp chảy cạn nước mắt, nên hôm nay nói chuyện với Lý Thiên Mệnh xong, bà lau đi nước mắt.

- Hài tử, nói thật thì những chuyện này không liên quan gì với ngươi, những thù hận này không nên đặt trên vai ngươi. Ngươi chỉ cần phát huy tốt thiên phú thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của mình, đừng lãng phí nó là được. Ta quen vài người có quyền lên tiếng trong Tông Lão Hội, khi đó ta sẽ đề cử ngươi cho bọn họ.

- Nếu ngươi biểu hiện ra chói mắt, ta tin bọn họ sẽ nhìn trúng ngươi, càng thật lòng bảo vệ ngươi. Dù sao trên thế giới này có người xấu thì cũng có người tốt. Nhưng lần đó nhi tử của ta đã trúng chiêu, chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ không có biện cách nào, dù đứng ra bênh vực, Độc Long Thứ độc ác như vậy, họ cũng không cứu về được.

- Còn việc Mộc Hà cũng vì nhi tử của ta xảy ra chuyện, đả kích quá lớn đến nàng. Vũ Văn Thái Cực không muốn hại chết nàng, chẳng qua lỡ miệng, hai tầng áp lực làm nàng không chịu nổi. Vũ Văn Thái Cực hại chết Mộc Hà, bị Tông Lão Hội cấm túc hai năm. Nhưng không ngờ cấm túc hai năm khiến hắn tu luyện càng mạnh, ngày đi ra đã đủ sức thay thế địa vị nhi tử của ta trong Đông Hoàng tông.

Lý Du nói xong buông tiếng thở dài.

Đã là chuyện cũ năm xưa, nhưng không thể phai nhòa trong tim bà.

Lý Thiên Mệnh cắn môi.

Ba đời tổ tôn đều khốn khổ, đặc biệt là Lý Du, lớn tuổi vậy rồi còn phải chịu đựng quá nhiều.

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ làm ra cống hiến cho gia đình này, để xứng với công Lý Du cứu Khương Phi Linh, đưa hắn tới đây.

Để xứng với Côn Bằng Thánh Ấn trong huyết mạch.

Lý Vô Địch từ từ tỉnh lại, vươn tay sờ, quen thuộc xách bình rượu lên nốc ừng ực.

Lý Vô Địch ngước đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lý Thiên Mệnh:

- A, ngươi đã nhét nó vào người rồi?

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Đúng vậy!

Nghĩa là sau này hắn thành thiếu tông chủ.

Lý Vô Địch cười nói:

- Làm giỏi lắm, bây giờ ngươi có thể cùng ta vào đất tổ Lý thị!

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Ừm!

Hắn hơi tò mò, những tổ tông xưng bá Đông Hoàng Cảnh hàng vạn năm, vong hồn của họ như thế nào?

Lý Vô Địch bò dậy, cười tủm tỉm bước tới khoác vai Lý Thiên Mệnh, mùi rượu và mùi hôi ập vào mặt.

- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, giờ phụ thân mang ngươi đi khu mộ tổ tiên, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Phụ thân mang ngươi đi đất tổ ca hát, nhảy nhót trên mộ!

Bình Luận (0)
Comment