Trong Côn Bằng thánh điện, hai thiếu nữ tuyệt sắc đi song song.
- Tẩu tử, sau này Thiên Mệnh ca và tẩu tử ở căn phòng này đi. Bên này ánh nắng sáng sủa một chút, bên ngoài là núi rừng biển hoa.
Dọc đường đi hai nàng trò chuyện rất nhiều.
Tính cách của Lý Khinh Ngữ điềm tĩnh, rất có lễ độ, tuy lần đầu gặp mặt nhưng quan hệ của hai người khá tốt.
- Khinh Ngữ, chúng ta bằng tuổi nhau, gọi ta là Linh Nhi được rồi.
Dưới ánh nắng, làn da trong suốt sáng bóng của nàng ửng hồng.
Lý Khinh Ngữ mỉm cười nói:
- Tốt, Linh Nhi.
Nhiều năm qua nàng một mình lớn lên, không có bạn chơi cùng.
Từ nay về sau Côn Bằng thánh điện sẽ náo nhiệt lên.
Lý Khinh Ngữ thầm khen:
- Linh Nhi thật xinh đẹp, ta ở Đông Hoàng tông chưa gặp cô nương nào xinh như Linh Nhi.
Lý Khinh Ngữ mới mười lăm tuổi, thật ra nàng cũng xinh xắn tươi mát.
Bàn về mỹ nhân, chờ thêm hai năm nữa Lý Khinh Ngữ cũng sẽ là giai nhân khuynh thành.
Khương Phi Linh nói:
- Khinh Ngữ cũng đẹp mà.
Lý Khinh Ngữ chớp chớp mắt:
- Hình như chúng ta đang khen nhau nhỉ?
Dưới ánh nắng, hai người cùng cười.
Nụ cười kia thuần khiết mà tự nhiên như làn gió nhẹ trong khe núi.
Khương Phi Linh hỏi:
- Sao chỉ có một phòng vậy?
Lý Khinh Ngữ hỏi ngược lại:
- Linh Nhi và Thiên Mệnh ca không ở chung à?
Khương Phi Linh hỏi:
- Đương nhiên là không, chúng ta mới quen nhau không lâu. Khinh Ngữ ở chỗ nào? Ta qua ở chung với ngươi được không?
Lý Khinh Ngữ sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, trừ hồi còn bé xíu ra, còn lại nàng một mình qua đêm dài. Nàng chưa từng nghĩ có ngày sẽ xuất hiện một cô nương như vậy.
Khương Phi Linh nắm tay Lý Khinh Ngữ, mong đợi hỏi:
- Khinh Ngữ, ta từ nhỏ đã ngủ chung với Thanh Nhi, ở một mình buồn lắm, được không nào?
Lý Khinh Ngữ gật đầu ngay:
- Đương nhiên là được!
- Tốt quá!
Cứ thế, hai cô nương đập tan giấc mơ ngủ chung chăn của Lý Thiên Mệnh.
Lý Khinh Ngữ dẫn Khương Phi Linh đi dạo khắp nơi, giới thiệu Tùy Duyên phong, Côn Bằng thánh điện.
Khương Phi Linh đi mệt, hai nàng ngồi trên một tảng đá.
- Khinh Ngữ, ta có một câu đố này. Một người họ Vương, một người họ Bạch, ngồi trên một tảng đá, đoán một chữ.
- Vách?
Khương Phi Linh khen ngợi:
- Oa, ngươi thật thông minh.
- . . .
Lý Khinh Ngữ xì cười.
Đây là cảm giác có bằng hữu sao?
Câu đố rất đơn giản, quan trọng là sự đơn thuần, tiếng cười ngây thơ.
Lý Khinh Ngữ cắn môi son, cúi đầu xuống:
- Linh Nhi, ta rất hâm mộ hai người, cảm giác ngươi và Thiên Mệnh ca ở cùng nhau thật tốt, vừa đơn giản, hạnh phúc, vừa thú vị.
Khương Phi Linh kéo nhẹ tay Lý Khinh Ngữ đặt trong lòng bàn tay mình, cho nàng ta chút ấm áp:
- Khinh Ngữ, mới nãy nghe nói phụ thân của ngươi gả ngươi cho người mình không thích?
Lý Khinh Ngữ nhẹ gật đầu, thì thào:
- Ừm!
- Vì sao?
- Ta không biết, có lẽ vì họ nhắc đến mẫu thân của ta, phụ thân rất tức giận, muốn đánh cuộc với họ, muốn trừng phạt bọn họ. Nhưng phụ thân thua, hơn nữa còn xung động đi tìm Tông Lão Hội làm chứng. Chuyện xảy ra vào mười năm trước, khi đó mẫu thân của ta vừa mất, đoạn thời gian đó phụ thân rất nóng tính.
Lý Khinh Ngữ kể những chuyện này, tia sáng trong mắt vụt tắt.
Khương Phi Linh hỏi:
- Vậy ngươi có ghét phụ thân của mình sao?
Chưa từng có ai trò chuyện những gút mắt trong lòng với Lý Khinh Ngữ.
Nàng cắn răng nói:
- Không, Linh Nhi, ta thông cảm cho phụ thân. Bà nội nói đời người đôi khi là như thế, không được nhiều điều như ý. Không được buông thả, không được oán hận người bên cạnh mình. Phải dũng cảm chiến đấu đến chết mới thôi, chỉ cần cố gắng thì dù chết cũng không tiếc!
Chuyện này đã thành kết cuộc.
Nhi tử của Lý Huyền Nhất tộc trưởng Kim mạch vừa sinh ra đã có tư chất ngu dốt, lại lười biếng hết ăn rồi nằm.
Khương Phi Linh hỏi:
- Nếu bọn họ thật sự cầm hôn ước đi Tông Lão Hội bắt ép thì phải làm sao?
- Ta không biết nữa, nhưng ta không thể liên lụy bà nội và phụ thân. Nếu bắt buộc phải gả thì ta sẽ tự hủy mặt mình, đốt bỏng da, khi đó ta thành người cực kỳ xấu xí, chờ xem bọn họ còn chọn ta không!
Lý Khinh Ngữ nói rất kiên quyết, không giống như nói đùa.
Từ khi nàng biết hôn ước này thì đã nghĩ đến nên làm như thế nào.
Khương Phi Linh đau lòng siết chặt tay nàng ta:
- Đừng bao giờ làm như vậy!
Cô nương này thật khiến người đau lòng.
Lý Khinh Ngữ cúi đầu, mắt nhìn hướng Đông Hoàng tông, nàng giống như thú hoang con:
- Không sao, Linh Nhi, phá xấu mặt thì sao chứ? Miễn không chết thì sẽ có ngày ta cho đám người kia trả giá cực đắt vì tội nghiệt đã làm!
Lý Khinh Ngữ rơi lệ:
- Cả đời ta dù có tan xương nát thịt cũng không quên!
Lý Khinh Ngữ không nhịn được ôm chặt Khương Phi Linh, vùi mặt vào ngực nàng khóc rống.
Mười lăm năm qua nàng không có bằng hữu, không biết làm sao nói ra thù sâu biển máu chôn trong lòng mình, chúng chất chồng nhiều năm làm nàng cảm giác nội tạng sắp mục rữa.
Bây giờ còn sống chỉ như cái xác biết đi.
Những hình ảnh máu me.
Lúc một tuổi, phụ thân toàn thân đẫm máu bị kéo về, khi đó nàng xem không hiểu.
Ba tuổi, mẫu thân ngã trước mắt, nàng thấy rõ ánh mắt cuối cùng tràn đầy bất đắc dĩ, giãy dụa, đau khổ của mẫu thân.
Suốt kiếp nàng không quên hình ảnh đó.
Hôm đó bó hoa nàng cầm trên tay rớt xuống đất, từ nay cầm binh khí lên.
Mãi đến hôm nay, Khương Phi Linh tới.
Lý Khinh Ngữ bật khóc, có người vỗ nhẹ vai, vuốt ve lưng nàng, bỗng cảm giác khá hơn nhiều.
Lý Khinh Ngữ lau nước mắt, cố gắng mỉm cười nói:
- Linh Nhi, đa tạ ngươi.
Từ nhỏ Lý Khinh Ngữ đã biết mình tuyệt đối không thể khóc, càng không thể thua.
Khương Phi Linh mở miệng nói:
- Ta kể chuyện của hắn cho ngươi nghe nhé?
- Ai chứ? Thiên Mệnh ca hả?
- Đúng rồi, hắn từng rơi xuống đáy cốc, nhưng số phận không giết được hắn.
- Kể nghe đi!
Khương Phi Linh kể chuyện, Lý Khinh Ngữ lắng nghe.
Mãi đến khi Lý Thiên Mệnh giết Lâm Tiêu Đình.
Ngày đó Khương Phi Linh nhìn thấy hết.
- Khinh Ngữ, đừng bao giờ đi hướng cực đoan. Chúng ta không thua, ca ca rất thích nơi này, cũng thích các người. Trên người ca ca có dòng máu thánh tộc Lý thị, ca ca đồng ý trở thành một thành viên ở đây. Nên từ nay về sau ngươi không một mình kiên trì, chiến đấu.
- Ca ca là người có tính tình cương cường, đạo tu hành của ca ca là khoái ý ân thù. Không nói đến các người đối với ca ca rất tốt, còn cứu mạng của ta nữa, với tính cách của ca ca hễ gặp chuyện bất bình thì sẽ rút đao trợ giúp.
Khương Phi Linh vươn tay ra:
- Con đường về sau chúng ta cùng nhau đi nhé?
Lý Khinh Ngữ bỗng có thêm niềm tin:
- Tốt!
Khương Phi Linh nói:
- Hai chúng ta chơi một trò chơi đi, đoán số không? Người thua sẽ bị vẽ con rùa lên mặt.
- Hả?
Nhìn bộ dạng của Lý Khinh Ngữ không giống từng chơi trò này, Khương Phi Linh rất tự tin vào mình:
- Ngươi thua chắc rồi!
Hai nàng chơi trò chơi nhàm chán này hết nửa ngày.
Cuối cùng, mặt Khương Phi Linh bị vẽ đầy con rùa.
- Không vui! Khinh Ngữ, ngươi gian lận phải không? Ngươi chơi xấu!
- Này, thắng rồi không được bỏ chạy, chơi thêm lần nữa!
- Ta không phục!
. . .
Sắp vào đất tổ thánh tộc Lý thị.
Lý Thiên Mệnh định kêu Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun về.
Hắn bước ra ngoài, thấy phía xa, Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ chơi trò đoán số.
Nhìn hai nàng vui vẻ, Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Lý Vô Địch cũng cười.
- Người cười cái gì?
Lý Vô Địch đau lòng chắt lưỡi:
- Con dâu của ta thật đẹp, đúng là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.
- Dẹp đi!