Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Thái Hư Côn Bằng.
Nghe nói đây là Thánh Thú bẩm sinh.
Thánh Thú là thú bản mệnh vượt qua bát giai đến cửu giai thì phải.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không nhìn thấy đặc điểm gì của Thánh Thú ở trên người Thái Hư Côn Bằng, so với Bạo Hải Côn Bằng của Lý Du thì con Thái Hư Côn Bằng này kém quá xa.
Dù sao nó giống như Lý Vô Địch, đau khổ giãy dụa sống sót trong khi bị Độc Long Thứ hành hạ.
Đến Đông Hoàng tông rồi Lý Thiên Mệnh nghe rất nhiều từ liên quan đến thánh.
Thái Hư Côn Bằng là Thánh Thú.
Độc Long Thứ là thánh thú binh.
Còn có Lý Vô Địch mới nói tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu có cảnh giới Cổ Chi Thánh cảnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lý tiền bối, Thánh cảnh không phải một cảnh giới mà chia ra mấy cảnh giới sao?
Lý Du nói nếu Lý Thiên Mệnh ngượng miệng thì cứ gọi thẳng tên của Lý Vô Địch.
Nhưng hắn nghĩ không nên thiếu lễ phép như vậy.
- Đương nhiên rồi, đường tu luyện cảnh giới Phàm có bốn trọng gồm Thú Mạch, Linh Nguyên, Quy Nhất, Thiên Ý. Trên cảnh giới Phàm là siêu phàm nhập thánh, đi lên con đường mãi trường tồn. Từ đây về sau theo đuổi thọ nguyên, bất tử, thiên ý, thậm chí là theo đuổi con đường thông thần.
- Cảnh giới Thánh là bước đầu tiên trên phàm trần, cũng là bước đầu đi lên đường thượng thần. Cảnh giới thánh chia ba đại cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất là Đại Chi Thánh cảnh, gọi tắt là Địa Thánh. Cảnh giới thứ hai siêu thoát đất đai, đạp không khí trên trời, là Thiên Chi Thánh cảnh, gọi tắt là Thiên Thánh.
- Người đời cho rằng Thiên Chi Thánh cảnh là tận cùng tu hành võ đạo, nhưng không biết rằng trên Thiên Chi Thánh cảnh còn có Thánh cảnh trọng thứ ba. Cảnh giới thứ ba gọi là Cổ Chi Thánh cảnh, gọi tắt Cổ Thánh. Cổ Thánh là Chí Tôn thiên địa!
Lý Thiên Mệnh vốn tưởng toàn bộ cảnh giới tu luyện gồm bốn cảnh giới, nhưng thật ra chỉ là cảnh giới Phàm. Cảnh giới thánh là siêu phàm nhập thánh, tổng cộng có ba đại cảnh giới.
Địa, Thiên, Thánh.
Nói vậy là tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu có thể đạt đến Cổ Chi Thánh cảnh thì siêu đáng sợ.
Lý Thần Tiêu là nhân vật huy hoàng nhất Đông Hoàng Cảnh suốt mấy vạn năm qua, thậm chí không có người thứ hai.
Lý Vô Địch bĩu môi nói:
- Tu hành cảnh giới Thánh phức tạp hơn trong tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Ngươi lo tu Quy Nhất, nghiên cứu Thiên Ý rồi tính tiếp đi. Cảnh giới Thiên Ý là căn bản của cảnh giới Thánh, cũng là chìa khóa mở cánh cửa cảnh giới này.
Lý Thiên Mệnh ghi nhớ lời y nói.
Hắn mới chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, cách cảnh giới Thánh trong truyền thuyết quá xa xôi. Nhưng hắn biết thú bản mệnh Thánh Thú là điều kiện căn bản vào cảnh giới Thánh.
Thánh thú binh Độc Long Thứ có lẽ là binh khí được chế tạo từ tài liệu đỉnh cao nhất.
Thoáng chốc hai người đã đến giữa sườn núi.
- Mọi người thường nói thánh tộc Lý thị chúng ta là tộc bị thượng thần nguyền rủa, nhưng theo ta thấy không phải như vậy. Nhi tử Thiên Mệnh của ta, hãy xem bên này.
Hàng này đúng là mặt dày, Lý Thiên Mệnh đã xưng hô y là Lý tiền bối, nhưng y vẫn luôn miệng gọi nhi tử Thiên Mệnh của ta, ăn bớt không ngượng miệng.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Lý Vô Địch.
Chỉ thấy trong mây mù đằng trước có những ngọn núi cao san sát nhau, mỗi ngọn núi như một người khổng lồ nhuộm máu. Trên từng ngọn núi cao đó chôn xác một tổ tiên.
- Trên ngọn núi này có mộ của tổ tiên đời thứ hai của thánh tộc Lý thị chúng ta, Lý Ngân Hà. Lý Ngân Hà là nhi tử của Lý Thần Tiêu, thể Tứ Kiếp Luân Hồi, nhưng Kiếp Luân của y có màu đỏ. Kiếp Luân màu đỏ mang đến năng lực Huyết Ma Biến cho y.
Lý Vô Địch khen ngợi:
- Lý Ngân Hà là đứa con ngỗ nghịch, từng đối kháng với tổ tiên đời đầu. Không ai biết cụ thể phát sinh cái gì, nhưng cuối cùng y biết sai, sửa đổi. Lịch sử ghi chép tổ tiên thứ hai Lý Ngân Hà từng giết một vạn ba ngàn chín trăm người, là một nhân vật dữ dằn.
Lý Thiên Mệnh nhìn ngọn núi rực cháy màu máu, hắn bỗng có cảm giác.
Cảm giác đó tên là vinh dự, cũng là cảm giác sứ mạng trong huyết mạch.
Dường như khi Lý Vô Địch giới thiệu từng tổ tiên cho hắn thì hắn thấy tự hào vì mình là hậu duệ của thánh tộc Lý thị.
Vì tộc này từng rất huy hoàng, có cường giả vô số đời, tiên liệt vô số đời khiến người bùi ngùi.
- Kiếp Luân màu đỏ?
Mười Kiếp Luân của Lý Thiên Mệnh đều là màu đen.
Kiếp Luân bình thường có màu đen, Lý Thiên Mệnh không ngờ còn có Kiếp Luân màu đỏ.
Lý Vô Địch kể tiếp:
- Ngươi hãy nhìn ngọn núi kia, đó là tổ tiên đời thứ ba của chúng ta, Lý Thần Đạo. Lý Thần Đạo có được thể Tứ Kiếp Luân Hồi, Kiếp Luân của y là màu đen, nhưng không nằm ở cánh tay mà ở vị trí đan điền phần bụng. Điều này mang đến thiên phú tu luyện cảnh giới siêu khủng bố cho y. Nghe đồn về mặt cảnh giới thì Lý Thần Đạo vượt trên Lý Ngân Hà, kém một chút là bước vào Cổ Chi Thánh cảnh.
- Vị này là tổ tiên đời thứ bốn của chúng ta, Lý Thần Phong, đệ đệ của Lý Thần Đạo, có thú bản mệnh Thái Hư Côn Bằng, cũng sáng lập ra uy danh hiển hách. Năm xưa Đông Hoàng Cảnh từng sinh ra chí bảo nghịch thiên, có kẻ địch bên ngoài xâm nhập, hai người Lý Thần Đạo, Lý Thần Phong giết hết kẻ địch! Lý Thần Phong có Kiếp Luân màu xanh, tốc độ siêu khủng bố, như gió lướt qua.
- Đây là tổ tiên thứ năm, Lý Đạo Uẩn . . .
- Đây là tổ tiên thứ sáu, Lý Tinh Thần . . .
Lý Vô Địch giới thiệu rõ ràng từng tổ tiên.
Y kể không ngại mệt, Lý Thiên Mệnh cũng kiên nhẫn lắng nghe.
Hắn nhìn ra được Lý Vô Địch rất tự hào về những tổ tiên này, bản thân hắn cũng vậy.
Vì từ khi thức tỉnh Tiểu Mệnh Kiếp, Côn Bằng Thánh Ấn dung nhập vào người, Lý Thiên Mệnh cảm nhận rõ ràng kích động và cộng hưởng trong huyết mạch.
Trên người của hắn đang chảy dòng máu của những tổ tiên thánh tộc Lý thị!
Trên người của hắn có huyết phách của các tổ tiên Lý Thần Tiêu, Lý Ngân Hà, Lý Thần Đạo, Lý Thần Phong!
Ngàn thu vạn đời, cùng tồn tại trong người!
Sao không khiến người hưng phấn? Không khiến người tự hào? Không khiến người kinh thán vì huy hoàng của tổ tông?
Đây là niềm kiêu hãnh đến từ huyết mạch, là sôi trào và vinh diệu trong từng giọt máu!
Bất giác làm hắn xúc động muốn khóc.
Dù sao tiền bối huy hoàng như thế, thị tộc mạnh mẽ như vậy mà xuống dốc đến nông nỗi này.
Một tông chủ phế vật tuyệt thế.
Một Lý Thiên Mệnh không ngồi vững ở vị trí thiếu tông chủ.
Huyết mạch Chí Tôn thậm chí đứt đoạn truyền thừa.
Lý Vô Địch cười kỳ dị:
- Đều là chuyện cũ rồi, không cần cảm khái. Sinh rồi diệt, lên rồi xuống là đời người. Ta giới thiệu bọn họ với ngươi không phải khiến ngươi cảm khái mà vì mỗi người đều để lại tài phú, chẳng qua người bình thường không tìm thấy. Bây giờ ta tặng tài phú mà họ để lại cho ngươi.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình:
- Tài phú?
Những tổ tiên này đã qua đời vạn năm, bọn họ còn để lại tài phú sao?
Dù có thì cũng nên sớm bị tiền bối khác lấy đi rồi mới đúng.
Hơn nữa Lý Vô Địch đã phế mà?
Vì sao đi vào đất tổ Lý thị, Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác y như biến thành người khác?
Lý Thiên Mệnh nhớ ra rồi.
Lý Vô Địch trở nên tự tin hơn.
Lần đầu gặp mặt, y cho cảm giác nhếch nhác, đến giờ xem tình hình thân thể của y vẫn không khá hơn, nhưng ánh mắt của y, ý chí của y, đáy mắt của y khác hẳn.