- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, nói thật thì ta không có nhi tử, hôm nay gặp mặt, ta khá thích ngươi. Ta đã thấy ngươi đánh bại Lý Lăng Hà, nhìn ra được ngươi rất giỏi tài lên mặt, là rường cột đại biểu cho thế hệ chúng ta. Ta thấy căn cốt của ngươi thanh kỳ, sau gáy, eo hơi nhô ra, thật sự là kỳ tài luyện võ!
Lý Vô Địch cười lớn như người điên:
- Hai chúng ta đã có duyên phận phụ tử, vậy thì ta quyết định ban cho ngươi một cuộc tạo hóa. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tu luyện trong đất tổ này. Vi phụ sẽ từ từ vén lên màn ảo diệu tuyệt thế trong đất tổ thánh tộc Lý thị cho ngươi xem! Ngươi hãy chuẩn bị run rẩy đi, phàm nhân!
- Lý tiền bối chưa uống thuốc hả?
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nhìn Lý Vô Địch nghịch như con nít ba tuổi, hắn thiệt tình không nhìn ra y ôm gánh nặng thù hận gì.
Nhìn bụng của y đi, uống rượu ăn thịt nhiều quá nên tròn xoe, bảo là mang bầu cũng có người tin.
Người như vậy mà đòi ban tạo hóa cho hắn?
Tóm lại là Lý Thiên Mệnh không tin.
Lý Vô Địch cười tủm tỉm nhìn hắn:
- Ngươi thật sự không tin sao? Vậy thì hãy chuẩn bị chờ lão tử tát mặt! Ta rất mong đợi khi ấy biểu tình của ngươi đặc sắc cỡ nào.
- Dẹp đi, đừng phét lác nữa.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa leo lên đỉnh núi.
Đỉnh Thần Tiêu sơn rất cao, có một thoáng Lý Thiên Mệnh nghi ngờ Lý Vô Địch nửa chết nửa sống sẽ không bò lên tới đỉnh nổi.
Không ngờ y chẳng những leo lên được, còn khỏe khoắn vô cùng.
Vừa leo lên Lý Vô Địch đã hét to:
- Lão tặc Lý Thần Tiêu! Ngươi dám nói Lý Vô Địch này không có nhi tử, hôm nay ta cho ngươi nhìn xem nhi tử của ta ngầu hơn ngươi!
Lại khoác lác, hàng này đi nói chuyện với tấm bia mộ.
Lý Thiên Mệnh nhìn bia mộ trên đỉnh núi.
Đó là một tấm bia mộ đen thui, thoạt trông như một tảng đá vô cùng bình thường, bên trên điêu khắc năm chữ to: Mộ của Lý Thần Tiêu.
Bia mộ đã quá lâu, khô nứt, loang lổ, thoạt trông tùy thời vỡ vụn.
Những con kiến đỏ sậm bò trên bia mộ.
Trông bia mộ này đơn sơ mà cũ kỹ, khác biệt quá lớn với tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh.
Dù gì là khu mộ của tổ tiên đời thứ nhất, nên đặc biệt đồ sộ mới đúng chứ?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đây là . . . ?
Lý Vô Địch nói:
- Quỳ lạy.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, quỳ lạy hành lễ, nói:
- Tổ tiên đời thứ nhất linh thiêng, con cháu hậu duệ Lý Thiên Mệnh bái kiến tổ tiên đời thứ nhất.
Lý Vô Địch nói:
- Dập đầu tổ tiên.
- Vâng.
Lý Thiên Mệnh nghe lời dập đầu ba lần.
- Tiểu một bãi lên bia mộ.
- ?
Lý Thiên Mệnh câm nín, hai câu đầu còn hơi chính thức, đột nhiên quẹo cua khiến hắn không kịp phản ứng.
Lý Vô Địch cười gian:
- Lão tặc này thèm nhất là nước tiểu của đồng tử.
- . . .
- Ha ha, không giỡn với ngươi nữa. Nhi tử Thiên Mệnh của ta, tiếp theo sẽ cho ngươi xem lão tặc này tồi tệ cỡ nào!
Đến phân đoạn này thì Lý Vô Địch nhăn mặt như trái khổ qua, lấy một bình rượu to ra khỏi nhẫn tu di.
- Lão tặc, uống đi, uống chết luôn đi!
Lý Vô Địch đau lòng đứt ruột rót rượu trước bia mộ.
Nguyên bình rượu to đổ hết xuống trước bia mộ, Lý Thiên Mệnh trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Hèn gì bốn phía nồng nặc mùi rượu, hóa ra là hàng này tưới rượu xuống đất.
Nhìn liền biết là rượu ngon, lấy Linh Túy đỉnh cấp ủ ra, vậy mà đổ hết xuống đất.
Lý Vô Địch tỏ ra đau lòng như thế thì tại sao vẫn đổ rượu xuống?
Đổ rượu xong Lý Vô Địch tức giận quát:
- Hay cho Lý Thần Tiêu nhà ngươi! Cẩu tặc thối tha, giỡn với ta hả? Ta dẫn nhi tử đến mà ngươi không nể mặt? Được rồi, hôm nay ta cho lão bất tử nhà ngươi uống chết luôn! À phải rồi, ngươi đã chết.
Lý Vô Địch lại rót rượu, nhăn mặt than thở:
- Ôi chao, lão tổ tông bớt uống giùm đi, ta không còn nhiều hàng tồn.
Lý Thiên Mệnh lẳng lặng nhìn Lý Vô Địch hăng hái diễn kịch.
Hắn suy nghĩ Lý Vô Địch này đam mê diễn kịch thật
Lý Thiên Mệnh lười nhìn Lý Vô Địch nổi điên, đang định đi nơi khác nhìn xem thì đột nhiên.
Mộ của Lý Thần Tiêu tỏa sáng chói lòa.
Ánh sáng trắng chói mắt làm Lý Thiên Mệnh suýt mù tạm thời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Thần Tiêu sơn rung rinh.
Chớp mắt, bia mộ cũ nát biến thành trắng tinh khiết như đá quý linh khoáng.
Đây là một tấm bia mộ thuần khiết hoàn mỹ ẩn chứa vô số linh khí thiên địa.
Nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung đây?
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói rằng, hắn cảm nhận được linh khí thiên địa từ bia mộ nhiều hơn Viêm Hoàng Thạch gấp vạn lần.
Trên Viêm Hoàng Thạch có thiên văn màu đen, cấp bậc bát giai.
Trên mộ của Lý Thần Tiêu thì Lý Thiên Mệnh thấy thiên văn màu trắng.
Thiên văn màu trắng khác với tất cả thiên văn mà Lý Thiên Mệnh đã thấy.
Thiên văn màu trắng đó tựa như sự sống chạy trên bia mộ tỏa sáng chói lòa.
Lý Thiên Mệnh đếm sơ, có tổng cộng chín chín tám mươi mốt vằn thiên văn màu trắng.
Nhờ tám mươi mốt thiên văn mới khiến mộ của Lý Thần Tiêu khiến người tán thán như vậy.
Lý Vô Địch mỉm cười hỏi:
- Thiên văn màu trắng là thánh thiên văn, ngươi biết tám mươi mốt vằn thánh thiên văn có ý nghĩa thế nào không?
- Không biết.
Đây là lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh tiếp xúc đến thánh thiên văn.
Lý Vô Địch nói:
- Không sao, sau này ngươi sẽ biết. Bây giờ ngươi chỉ cần hiểu rằng nó rất khủng bố là được.
- Rõ rồi.
Lý Vô Địch cười gian hỏi:
- Cho nên, nhi tử Thiên Mệnh của ta, đau mặt chưa?
Lý Thiên Mệnh ngạc nhiên nhìn Lý Vô Địch, biểu tình của hắn đúng là đặc biệt đặc sắc.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Đổ rượu xuống đất sẽ làm bia mộ tổ tiên đời đầu sinh ra biến đổi này sao?
Rất vớ vẩn.
Lý Vô Địch khinh thường nói:
- Chứ không thì sao? Đứng trước mộ trầm tư suy nghĩ hay quỳ dưới đất vái lạy ba vạn lần?
- Sao Lý tiền bối phát hiện ra được?
Lý Thiên Mệnh suy nghĩ không chừng nhiều đời tổ tiên không có ai làm chuyện như vậy.
Dù sao đây là nơi trang túc mục, ai dám đổ rượu như đổ nước trước bia mộ tổ tiên? Đổ lượng rượu tính bằng thùng!
Người ta đổ rượu cùng lắm là mấy ly.
- Đơn giản thôi, ta uống rượu ở đây gần mười lăm năm rồi, ha ha.
- . . . trừ tiền bối ra còn ai từng làm như vậy không?
- Theo ta biết thì không có.
Nghĩa là Lý Vô Địch là người đầu tiên dùng cách quái đản như vậy khiến bia mộ của tổ tiên đời đầu sinh ra biến đổi như thế.
Lý Vô Địch nói:
- Bia mộ này là tổ tiên tự mình tạo ra. Linh khoáng tám mươi mốt vằn thánh thiên văn, dù là bia mộ thì vẫn là tài sản vạn năm Đông Hoàng Cảnh chưa từng có. Không chỉ riêng bia mộ này, bia mộ của tổ tiên đỉnh cấp khác đều có thể tưới rượu mở ra ảo diệu họ để lại.
Lý Vô Địch đau lòng nói:
- Nên mới bảo đám ma men này chết rồi vẫn là ma quỷ!
Lý Thiên Mệnh hơi rung động nhìn mộ của Lý Thần Tiêu.
Linh khí thiên địa quá bàng bạc vừa dịu dàng, tu luyện cạnh bia mộ này cộng với thể Thập Kiếp Luân Hồi, hắn không dám tưởng tượng sẽ khủng bố đến mức nào.
Lý Thiên Mệnh khó tin hỏi:
- Lý tiền bối đơn giản như vậy nói cho ta biết tạo hóa oanh động thiên hạ?
Dù sao họ không thân chẳng quen.
Lý Vô Địch cười nói, có vẻ tiêu sái:
- Chứ không thì sao? Thiên Mệnh, thế giới lớn như vậy, ngươi xa xôi ngàn dặm đến làm thiếu tông chủ, gặp gỡ là duyên số. Duyên số là quy tắc đệ nhất thiên hạ. Con người đôi khi chỉ nhìn một thoáng là trong lòng đã có quyết định. Có lẽ ngươi cảm thấy ta không xứng làm nghĩa phụ của ngươi, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi là ta đã xác định ngươi lọt vào mắt ta rồi!
Tuyên ngôn bá đạo này nghe kỳ kỳ, hình như áp dụng vào trường hợp nam nữ thì khớp hơn.
Nếu đổi ngữ nghĩa thì đúng là y nhìn trúng thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của Lý Thiên Mệnh, dù sao là tạo hóa chỉ có tổ tiên đời đầu mới có.
Nói cách khác, đây là thiên phú ít nhất lĩnh ngộ được Thiên Chi Thánh cảnh.