Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 294 - Chương 294 - Đế Ma Hỗn Độn

Chương 294 - Đế Ma Hỗn Độn
Chương 294 - Đế Ma Hỗn Độn

Vù vù vù!

Thánh thiên văn liên tục chạy khắp người Lý Thiên Mệnh, cũng chuyển động trên người Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun.

Tiểu Hoàng Kê vừa vận chuyển Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh luyện hóa linh khí thiên địa thành Thú Nguyên của mình, vừa cười to bảo:

- Sướng!

Lông tơ vàng bị gió bão thổi rối xù lộ ra cái sừng nho nhỏ non non trên đầu nó.

Còn về Bé Mèo Mun thì đang nhảy loi choi cố bắt thánh thiên văn trên người Lý Thiên Mệnh.

Xoẹt!

Không bắt được thánh thiên văn nhưng bị mèo con cào một đường máu.

Lý Thiên Mệnh khóc không ra nước mắt.

Từ khi nuôi con mèo này làm cả người hắn toàn là vết trầy.

- Lăn đi tu luyện cho lão tử!

- Méo!

Sau đó bị vùi dập, Meow Meow trở nên ngoan ngoãn.

Nó đã luyện hóa chiến hồn Thánh Thú, sau đó sinh ra một loại thần thông đáng sợ.

Huỳnh Hỏa không có thần thông đẳng cấp giống như vậy, dù là chiến hồn Thánh Thú thì thần thông mới chiếm xác suất không hơn năm phần trăm, còn lại chín mươi lăm phần trăm đến từ gông xiềng huyết mạch của Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ.

Điều này nói lên thần thông đó không còn là chiến hồn Thánh Thú Đế Ma Hung Hồn, nó có tên mới.

Gọi là Đế Ma Hỗn Độn!

Đế Ma Hỗn Độn mạnh cỡ nào?

Mạnh đến nỗi khiến Lý Thiên Mệnh quyết định không thúc giục Bé Mèo Mun tu luyện thú pháp, sau này cứ để nó đấu vật lộn.

Nói thật thì bất cứ sợi thánh thiên văn nào đều là một biển linh khí bao la, một giọt có thể cho Lý Thiên Mệnh tiến bộ chóng mặt.

Trong đan điền, Luyện Ngục Chi Nguyên, Hỗn Độn Lôi Nguyên của hắn lớn mạnh với tốc độ khủng bố.

Thể Thập Kiếp Luân Hồi, hai công pháp Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ cộng thêm mộ của Lý Thần Tiêu, ít nhất trong toàn bộ Đông Hoàng Cảnh không tìm ra người thứ hai có tốc độ tu luyện như vậy.

Lang Thiên Tử là yêu nghiệt tuyệt thế nghịch thiên vươn lên trong Đông Hoàng Cảnh?

Kết luận ngay bây giờ còn quá sớm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Luyện Ngục Chi Nguyên tựa như luyện ngục thật sự, vô số dung nham sôi sùng sục.

Hỗn Độn Lôi Nguyên đó giống như ao sét hỗn độn thật sự, ức vạn tia chớp sấm sét bủa giăng trong đó.

Lý Thiên Mệnh tóc trắng như ma, hùng dũng tiến lên.

Một ngày, hai ngày, ba ngày.

Ngày thứ tư.

Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên trong người rốt cuộc đến Linh Nguyên cảnh viên mãn.

- Cuối cùng cũng tới Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng!

Đến vị trí này, cảnh giới của Lý Thiên Mệnh đã đuổi kịp thiên tài cao cấp nhất Diễm Đô.

Nhưng sức chiến đấu của hắn thì đã sớm vượt qua Linh Nguyên cảnh.

Mãi khi Lý Thiên Mệnh củng cố tu vi, kết thúc lần đầu tiên tu hành thì mộ của Lý Thần Tiêu mới tối xuống.

Khi Lý Thiên Mệnh mở to mắt ra, bốn phía tĩnh lặng.

Dãy núi phía sau Thần Tiêu sơn bị sương mù đỏ bao phủ lúc này cũng mờ tối, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lý Thiên Mệnh nhìn lại, bên cạnh Lý Vô Địch đặt ba bình rượu to, y nằm giang chân trên mộ của lão tổ tông này, ưỡn bụng tròn xoe ngủ không biết trời trăng.

Giờ phút này trông y rất tiêu sái, không giống như người ôm thù hận, rầu rĩ ấm ức chút nào.

Lý Thiên Mệnh tính thời gian, bên ngoài đất tổ, có lẽ ngày mai ba mạch khác của thánh tộc Lý thị sẽ đến nơi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Lý tiền bối, chúng ta đi ra ngoài trước được không? Ngày mai ba mạch sẽ đến. Ta trực tiếp dung hợp Côn Bằng Thánh Ấn, phỏng chừng bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.

Lý Vô Địch nhập nhèm mở mắt ra, mơ màng nói:

- A? À, ngươi đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy lão tử nghỉ ngơi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngày mai tiền bối có đến không?

Ngày mai chắc chắn ba mạch thánh tộc Lý thị sẽ nhằm vào hắn.

- Khò khò khò.

Lý Vô Địch đã ngáy o o.

Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, y bị Độc Long Thứ hành hạ, dù ra ngoài thì phỏng chừng cũng không giúp được gì.

- Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân.

Làm hậu duệ được các tổ tiên che chở, trong lòng Lý Thiên Mệnh không sợ sệt chút nào.

Trong Diễm Đô, hắn là phế vật vươn lên, đi ngược lên vượt khó.

Nhưng trong Đông Hoàng tông, đã định sẵn hắn là thiên tài vươn lên, một đường nghiền áp.

Thế là Lý Thiên Mệnh một mình đi xuống Thần Tiêu sơn.

Lúc xuống núi, hắn lại thấy Thái Hư Côn Bằng.

Con Thánh Thú trong truyền thuyết bây giờ cũng ngủ say sưa giống Lý Vô Địch, trông nó rất yếu.

Không biết Thánh Thú khi khỏe mạnh có uy lực như thế nào, dù sao Đế Ma Hung Hồn cũng chỉ là một loại thần thông thức tỉnh của Thánh Thú.

Thánh Thú có thần thông thức tỉnh tự nhiên không phải thú bản mệnh mà là mãnh thú.

Thánh Thú đưa cho mãnh thú sẽ trở thành Thánh Ma Thú.

Đế Ma Hung Hồn thật ra là thần thông thức tỉnh lấy từ Thánh Ma Thú, nhưng bây giờ nó không phải Đế Ma Hung Hồn nữa mà thành Đế Ma Hỗn Độn, sự biến đổi này giống với quá trình Bích Hỏa Thuẫn Giáp tiến hóa thành Luyện Ngục Thuẫn Giáp.

Lý Thiên Mệnh bước nhanh hơn rời khỏi đất tổ Lý thị.

Khi bóng dáng của hắn ẩn sau sương mù đỏ, Lý Vô Địch ngủ say trên Thần Tiêu Sơn khóe môi bỗng cong lên.

. . .

Buổi tối.

Đông Hoàng quần sơn ban đêm, nhìn từ xa phương hướng sơn phong tông môn rực rỡ ngọn đèn.

Vẫn có vô số thú bản mệnh rải rác trong dãy núi sông lớn, đủ loại hình dáng khiến người nhìn sững sờ.

Mấy chục vạn loài thú, gần như bao gồm đủ phẩm loại, tất cả thuộc tính.

Có thể tới đây tu hành đã nói lên đệ tử Đông Hoàng tông là chỗ đào tạo thiên tài của hơn bảy trăm quốc gia Đông Hoàng Cảnh.

Hơn bảy trăm quốc gia không phải là quy mô bảy trăm Chu Tước quốc, trình độ võ đạo của một số quốc gia có lẽ cao hơn Chu Tước quốc gấp mấy chục lần.

Một nước mà bằng mấy chục quốc gia.

Huống chi trong Đông Hoàng Cảnh có nhiều nơi hiếm thấy dấu chân người nhưng linh khí thiên địa đậm đặc, ở đó ngụ lại mấy chục vạn thị tộc Ngự Thú Sư.

Bọn họ dựa vào huyết mạch truyền thừa sinh sản từ đời này qua đời khác.

Nhưng muốn vào Đông Hoàng tông phải lặn lội ngàn dặm, trải qua nhiều thử thách.

Thánh Thiên Phủ thì lợi hại hơn nhiều, mục đích họ thành lập Thiên Phủ trong từng quốc gia là để phát hiện thiên tài từ sớm rồi dẫn về Thánh Thiên Phủ.

Lâm Tiêu Đình là ví dụ.

Chủ động làm việc có hiệu quả hơn nhiều khi so với Đông Hoàng tông cao cao tại thượng, chờ người ta tham gia vào mình.

Đây là nguyên nhân thật sự khiến hai thế lực dần kéo rộng khoảng cách.

Thiên tài tốt nhất vĩnh viễn bị Thánh Thiên Phủ cướp đi trước.

Đêm nay ánh sáng dịu dàng như làn nước.

Lúc Lý Thiên Mệnh ra khỏi đất tổ Lý thị, Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ còn đang trò chuyện dưới ánh trăng.

- Ca ca biết không? Ta Phụ Linh lên người Khinh Ngữ cũng được sáu phần.

Khi Khương Phi Linh mỉm cười híp mắt lại như trăng khuyết, lúm đồng tiền gần khóe môi trông thật đáng yêu.

Lý Thiên Mệnh cười bước lại gần:

- Ghê gớm vậy sao?

- Thiên Mệnh ca khỏe.

Lý Khinh Ngữ giật mình, nàng cảm giác rõ rệt khí chất của Lý Thiên Mệnh thay đổi.

Lý Thiên Mệnh đi tới:

- Khinh Ngữ.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Lý Thiên Mệnh đã có ấn tượng rất tốt với Lý Khinh Ngữ, trên người nàng có sự trầm ổn và tu dưỡng của con cháu thị tộc lớn, nhìn như yếu đuối nhưng thật ra cứng cỏi mà dũng cảm, là một cô nương tốt.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Bảo ta là Khinh Ngữ được rồi.

Từ câu chuyện Khương Phi Linh kể, và ngày đó nhìn Lý Thiên Mệnh chiến đấu sống chết với Lâm Tiêu Đình khiến Lý Khinh Ngữ rất quen thuộc vị ca ca này.

Bình Luận (0)
Comment