Lý Khinh Ngữ hỏi:
- Có phải Thiên Mệnh ca đã đột phá rồi không?
- Đúng vậy!
Lý Khinh Ngữ cúi đầu nói:
- Lần trước có Linh Nhi Phụ Linh, Thiên Mệnh ca đánh bại Lý Lăng Hà. Còn bây giờ, e rằng Khinh Ngữ cũng không đánh lại ca ca.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Đừng nản lòng, ta đã hai mươi tuổi, còn muội mới mười lăm tuổi, tương lai tươi sáng, ta mới nên đuổi theo, bắt kịp các người.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Đúng rồi, Thiên Mệnh ca là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, hiện giờ cảnh giới không cao chẳng qua là vì thời gian tu luyện lại quá ngắn.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến Lý Khinh Ngữ ba tuổi mất mẫu thân, tội nghiệp khiến người đau lòng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sau này gọi ta là ca đi, ta không có muội muội ruột, sau này Khinh Ngữ là muội của ta.
Còn nhớ lúc ở Ly Hỏa thành, hắn xem Lý Tuyết Kiều là muội muội.
Nhưng hôm nay chứng minh, hắn và nàng ta không có quan hệ huyết thống, cộng thêm đã mâu thuẫn đến cắt đứt quan hệ, nên Lý Tuyết Kiều không phải muội muội của hắn.
Trong Vệ gia, Vệ Lăng Huyên chỉ tính là biểu muội, còn bị Lý Thiên Mệnh răn dạy một phen.
Khương Phi Linh, tuy nàng xưng hô hắn là ca ca, nhưng nàng là tình muội muội của hắn*.
(*) Tình muội muội, tình ca ca: Từ lóng ám chỉ quan hệ tình nhân.
Lý Khinh Ngữ giương mắt nhìn hắn:
- Ca . . .
Tính cách của Lý Khinh Ngữ điềm tĩnh, đối diện phong cách thẳng thắn của Lý Thiên Mệnh làm nàng không kịp phản ứng.
Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:
- Ngươi nhận bà nội, nhận muội muội, kết quả gọi Lý Vô Địch là Lý tiền bối, thật ra là không muốn chịu thiệt làm nhi tử của người ta!
Lý Thiên Mệnh lúng túng nạt:
- Im mỏ gà lại!
Bởi vì Huỳnh Hỏa nói đúng.
Nhận bà nội, muội muội nuôi thì còn được, kêu Lý Vô Địch là phụ thân?
Hắn khó chịu, tính miễn cưỡng gọi Lý tiền bối, đợi sau này quen thuộc sẽ đổi xưng hô, nếu thật sự không được thì cứ coi như thêm một nghĩa phụ.
Sau khi quen thuộc, Lý Khinh Ngữ phồng lên can đảm hỏi:
- Ca, có thể cho Khinh Ngữ ôm thú bản mệnh của ca được không?
Lý Thiên Mệnh chưa trả lời, gà lưu manh đã lao qua:
- Nào, muốn ôm thế nào đều được!
Gà lưu manh giang hai cánh, vẻ mặt say mê, tự hào vì sức hấp dẫn của mình.
- Ta nói ôm là . . . ôm Meow Meow . . .
Bé mèo xoe tròn mắt:
- Quác?
Muốn khóc quá.
Tiểu Hoàng Kê rất đau lòng.
Bị Mộ Uyển thượng sư ghét bỏ cũng đành thôi, đến đây rồi vẫn bị lựa ra, ngọn lửa ghen tị của nó đã đốt người Meow Meow.
Lúc này mèo con đang nằm trong ngực Lý Khinh Ngữ, thoải mái híp mắt ngủ.
Mèo con không quan tâm quá nhiều.
Nữ nhân là thứ gì?
Chẳng qua là đổi thú cưỡi để ngủ thôi.
Hai thiếu nữ mắt sáng rực vuốt ve lông tơ của Meow Meow ngoan ngoãn, huyên thuyên thảo luận chỗ nào trên người mèo con dễ thương.
Hai nàng dường như đã quên gió lốc sắp ập đến.
Lý Thiên Mệnh bật cười, hắn cảm thấy đây mới là cuộc sống.
Đời người sao có thể tránh khỏi phiêu lưu, không có khiêu chiến, không trải qua sống chết?
Nhưng cứ dũng cảm chiến đấu là được!
Trước khi bão tố đến, không cần nặng trĩu ưu tư, than thở.
Trong lòng có kiếm, không sợ hãi sống chết.
Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ cũng thích Huỳnh Hỏa, không lâu sau hai nàng bị gà con chọc cười phá lên.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười cha hiền, nhìn thiếu nữ mình thích và muội muội mới nhận, cùng với hai huynh đệ thân thiết. Hắn cảm thấy đã đến lúc phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn rồi.
- Bắt đầu hôm nay trở đi, ta là huyết mạch Chí Tôn, là dòng chính của thánh tộc Lý thị, càng là thiếu tông chủ. Nơi này là nhà thứ hai của ta.
- Chiến đấu đi!
Vì chính mình, cũng vì bọn họ.
Nếu không cường đại thì sao xứng với lời hứa dõng dạc sẽ đi Thánh Thiên Phủ chặt đầu Lang Thiên Tử, cướp lại năm phong ấn?
Nếu không chiến đấu thì sao xứng với Lý Du trợ giúp mình, Lý Vô Địch rộng rãi với mình?
Nếu không liều mạng thì sao xứng với huyết phách của tổ tiên thánh tộc Lý thị trong thân thể mình?
Làm người của Lý gia thì phải chết vì Lý gia.
Người yếu đuối mới né tránh, trốn đi tu luyện.
Cường giả thì không sợ hãi gió bão, tìm ra con đường nghịch thiên thật sự trong sống chết.
Trong khi bọn họ chơi đùa, Lý Thiên Mệnh đứng trong góc lấy ra món quà được Mộ Dương tặng cho lúc gần đi, mãi đến hôm nay hắn mới có thời gian xem.
Lý Thiên Mệnh đặt hòm xuống đất, chưa mở nắp đã cảm nhận hơi thở khủng bố.
Trên hòm dán một tờ giấy.
Lý Thiên Mệnh cầm lên xem, là Mộ Dương để lại lời nhắn.
[Thiên Mệnh, đường tu luyện không cầu sống, không cầu giữ mạng, chỉ cầu ý niệm thông đạt, cầu không thẹn với lòng, cầu khoái ý ân thù.
Từ đây đến cuối đời, nhớ phải giữ vững bản tâm, không được vênh váo, không được sa đọa.
Quân tử là phải giết hết tà ma trong thiên hạ, giữ gìn chính đạo trong lòng!
Trong lòng có chính đạo thì đại đạo không có gì cản trở được!]
Những hàng chữ này là Mộ Dương dạy bảo Lý Thiên Mệnh, hắn khắc ghi trong lòng.
- Dương thúc, ta tuyệt đối sẽ không làm thúc thất vọng!
Làm người thì phải trung chính thẳng tắp, không thẹn với lòng.
Mộ Dương tặng binh khí thiên hướng yêu tà nên mới đặc biệt chỉ dẫn.
Hoàn toàn có thể sử dụng binh khí yêu tà, nhưng phải là người khống chế yêu tà chứ không phải chìm đắm vào.
[Thú binh này tên gọi Tà Ma, ta ngẫu nhiên lấy được trong chiến trường Trầm Uyên. Ta không chắc nó có phải là thú binh thất giai hay không, có lẽ càng mạnh hơn, vì thiên văn của nó hỗn loạn, có mạnh có yếu, thậm chí có thiên văn màu đen ẩn bên trong. Đây là vũ khí dữ tợn, giết chóc, hy vọng ngươi sẽ khống chế được yêu tà, không phá chính tràn đầy trong lòng.]
Tà Ma?
Lý Thiên Mệnh ghi nhớ.
Hắn cất tờ giấy vào nhẫn tu di, trân trọng bảo quản. Cọng lông chim cuối cùng của Kim Vũ cũng đặt trong này, hắn sẽ lưu giữ đến khi nào mình chết mới thôi.
Cất đồ xong, Lý Thiên Mệnh mở hòm gỗ ra.
Khi thấy Tà Ma nằm trong hòm, khoảnh khắc đầu tiên làm Lý Thiên Mệnh hơi hỗn loạn, đầu óc rất khó chịu.
Loại cảm giác này giống lúc hắn lần đầu nhìn con mắt thứ ba trên tay trái.
Vì sao?
Vì hắn thấy con mắt màu đỏ rậm rạp nằm trong hòm gỗ, ít nhất trên trăm con mắt.
Đầu óc của Lý Thiên Mệnh như bị xé rách, mơ hồ.
Hàng trăm con mắt màu đỏ chồng chất lên nhau, khi nắp hòm mở ra, tất cả con mắt quay sang nhìn mình là hình ảnh khủng bố cỡ nào?
Đây là món quà Mộ Dương tặng cho hắn khi rời khỏi Chu Tước quốc?
Nói là móc tròng mắt từ hốc mắt của người ta xuống mới đúng!
Ít nhất móc mắt của mấy chục người, hơn trăm người mới gom được nhiều như vậy.
Mộ Dương điên rồi sao?
Một lúc lâu sau, đầu óc của Lý Thiên Mệnh hơi tỉnh táo lại, hắn dùng con mắt thứ ba trên tay trái xem kỹ lại.
Hắn chợt nhận ra mình nhìn lầm.
Đây không phải trăm con mắt đỏ máu mà là một loại binh khí xiềng xích.
Một sợi xích màu đen dài hai mươi mấy thước, dài hơn Xiềng Xích Viêm Long nhiều. Cấu thành xiềng xích này là từng vòng tròn màu đen, nhưng nó không tròn trĩnh, trên mỗi vòng tròn mọc ít nhất bảy, tám gai đen. Cây gai dài nhất trên 5cm.
Trên một vòng tròn có bảy, tám cây gai, ở đây có mấy trăm vòng tròn, nhìn thoáng qua đầy rẫy gai nhọn.
Rất khó tưởng tượng xiềng xích như vậy mà quấn vào người kẻ địch rồi giật mạnh sẽ làm người ta da tróc thịt bong thê thảm cỡ nào.
Hèn gì đặt tên là Tà Ma, đáng sợ hơn Xiềng Xích Viêm Long nhiều.
Nhưng đáng sợ nhất không phải gai đen.
Phần giữa mỗi vòng tròn đều rỗng, bên trong có sương đen đậm đặc bao bọc nhiều máu. Máu đỏ biến hình giữa vòng tròn trông như con mắt đỏ, vòng tròn thì như hốc mắt đầy gai.
Nên thoạt nhìn xiềng xích giống mấy trăm con mắt đỏ xâu thành chuỗi, thoáng nhìn lần đầu đúng là khá đáng sợ, xem lâu Lý Thiên Mệnh mới dễ chịu hơn một chút.
- Thú binh thất giai?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy nó càng mạnh hơn.