Bây giờ đã kết thúc chiến đấu.
Lý Kham Lôi ngậm răng rụng khóc méc với phụ thân.
Thiên Lôi Quý Thủy Côn Bằng thì không biết đã chạy trốn đi đâu rồi, chắc là chạy về nhà.
Giờ phút này, toàn trường tĩnh lặng.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh đến trước mắt họ, đám người bốn mạch lấy ba vị tộc trưởng Lý Huyền Nhất, Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình dẫn đầu đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Dù là Lý Huyền Nhất cảnh giới Thánh cũng nhíu chặt mày xem xét Lý Thiên Mệnh, gã không nói nên lời.
Lúc trước nghe người của Phong mạch nói Lý Thiên Mệnh có thể thi triển chiến quyết Thiên Ý phiên bản đơn giản thì gã không tin, nhưng mới nãy đã thấy rõ ràng.
Lý Thiên Mệnh mạnh hơn miêu tả của người Phong mạch rất nhiều.
Lý Kham Lôi, Lý Sí Linh hoàn toàn không có sức đánh lại, bị đánh phục.
Bọn họ đều phục thì nguyên ba mạch không còn bao nhiêu thanh niên có thể đối phó Lý Thiên Mệnh.
Dù sao Lý Thiên Mệnh mới mười sáu tuổi, vấn đề mấu chốt nhất là Linh Nguyên cảnh nhưng có thể làm được mức độ này. Thiên phú của hắn đáng sợ đến nỗi thú bản mệnh cũng có thể tu luyện chiến quyết Thiên Ý phiên bản đơn giản.
Lợi thiên phú này trừ thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tổ tiên đời đầu thánh tộc Lý thị ra không có cách giải thích nào khác được.
Chỉ cần xác định là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thì Lý Thiên Mệnh chẳng cần chứng minh mình là nhi tử của Lý Vô Địch nữa, vì đó không phải mấu chốt.
Mấu chốt là không ai thích hợp trở thành thiếu tông chủ, hy vọng phục hưng của thánh tộc Lý thị nhiều hơn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Lúc này Lý Thiên Mệnh cất Đại Lôi kiếm, giọng trầm ổn nói:
- Nói thật thì tất cả cùng là thánh tộc Lý thị, đều vì phục hưng tộc mình, ta và các vị không có thù hận gì. Cuộc chiến hôm nay chỉ vì muốn chứng minh với các vị rằng ta không phải vì thân phận thiếu tông chủ mà trở về kiếm ăn uống miễn phí.
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi gánh vác sứ mạng toàn tộc, không có ai thích hợp làm thiếu tông chủ hơn ta. Nên xin các vị đừng vì ích lợi của riêng mình mà muốn thừa dịp cướp giật Côn Bằng Thánh Ấn.
- Hậu duệ của thánh tộc Lý thị như chúng ta phải làm việc xứng đáng với tổ tiên, các vị đừng quên huy hoàng vạn năm là huyết mạch Chí Tôn từng dẫn dắt các vị gầy dựng lên! Tổ tiên của tất cả chúng ta là tổ tiên đời đầu, là huyết mạch Chí Tôn!
Những lời này khiến đám người câm nín.
Về mặt thiên phú đúng là Lý Thiên Mệnh bày ra thủ đoạn làm họ á khẩu.
Trong phút chốc, Lý Huyền Nhất chỉ có thể híp mắt nhìn.
Kế hoạch ngày hôm nay của gã bị Lý Thiên Mệnh quấy rối hoàn toàn.
Trong yên tĩnh, một thiếu niên mặc trường bào màu vàng nhạt từ xa bước tới.
Mắt của thiếu niên màu vàng, khuôn mặt hơi lạnh lùng, làn da như kim loại lạnh băng.
Thiếu niên bước tới trước mặt Lý Huyền Nhất:
- Phụ thân.
Lý Huyền Nhất vừa nhìn thấy nhi tử thì vắt óc tìm cách:
- Huyễn Thần.
Thiếu niên Lý Huyễn Thần nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh, thản nhiên nói:
- Ta cùng tuổi với ngươi, để ta khiêu chiến ngươi. Ngươi muốn làm thiếu tông chủ phải vượt qua ải của ta.
- Ngươi là ai?
Thiếu niên mắt vàng nói:
- Kim mạch, Lý Huyễn Thần, mười sáu tuổi, Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, đệ tử của tông lão thứ chín Vũ Văn Thái Cực, đủ tư cách trở thành đối thủ của ngươi chưa?
Khí chất của thiếu niên mắt vàng hoàn toàn khác với hai đối thủ vừa rồi, người này không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm, nhưng sát khí trong mắt lạnh như băng ngàn năm.
Đương nhiên Lý Thiên Mệnh biết thiếu niên này.
Hiện nay là thiên tài số một thánh tộc Lý thị.
Mười sáu tuổi, Quy Nhất cảnh đệ lục trọng.
Đối lập với Diễm Đô Chu Tước quốc là biết đây là nhân vật thuộc cấp bậc gì.
Cộng mười Lý Kham Lôi, một trăm Lâm Tiêu Đình cũng không đánh lại gã.
Từ đó thấy được dù Lý Thiên Mệnh nhờ chiến hồn Thánh Thú đi vào Thánh Thiên Phủ cũng chỉ xếp chót.
Lý Huyễn Thần là người có hy vọng trở thành thiếu tông chủ nhất, hôm nay ba mạch đến đây vì để gã trở thành thiếu tông chủ.
Hơn nữa gã là đệ tử của Vũ Văn Thái Cực.
Tuy Vũ Văn Thái Cực là tông lão thứ chín nhưng đã là cường giả số một Đông Hoàng tông.
Mới rồi không thấy bóng dáng Lý Huyễn Thần đâu, Lý Thiên Mệnh còn tưởng rằng hôm nay gã không tới.
Lý Huyễn Thần nhếch mép khinh khỉnh:
- Như thế nào? Lý Thiên Mệnh, nếu ngươi sợ chết thì có thể rụt đầu như con rùa. Lý Vô Địch cũng giống vậy, làm rùa đen rút đầu trong đất tổ, các ngươi đúng là cặp phụ tử rùa xứng nhất đời.
Câu nói này làm mọi người cười ồ lên.
Rùa đen rút đầu.
Đây là biệt danh họ đặt cho Lý Vô Địch, cười nhạo mười mấy năm.
Đám thanh niên cười cợt:
- Không lẽ sắp sinh ra rùa đen rút đầu mới?
Chế giễu như vậy mới trút ra bực bội bị Lý Thiên Mệnh đè đầu.
Lý Du vội nói:
- Thiên Mệnh, không cần đâu. Linh Nguyên cảnh khiêu chiến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, nếu làm được thì không phải Ngũ Kiếp Luân Hồi mà là nằm mơ!
Dù sao mọi việc đều có mức độ.
Lý Huyễn Thần đang buộc Lý Thiên Mệnh đánh với mình, có lẽ gã sẽ có cơ hội giết chết hắn, lấy đi Côn Bằng Thánh Ấn.
Lý Thiên Mệnh đã chứng minh bản thân rồi, hắn hoàn toàn không cần chém giết sống chết nữa.
Nhưng thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết này sẽ có quyết định như thế nào?
Chỉ thấy hắn lùi lại một bước, thốt ra một chữ:
- Đến!
Lý Thiên Mệnh biết mình không đánh lại, cách biệt sáu trọng cảnh giới, nếu hắn đánh thắng được thì người ta khỏi tu luyện làm gì.
Nhưng đánh không lại không phải lý do tránh chiến đấu.
Lý Huyễn Thần muốn đánh bại hắn thì rất dễ, nhưng muốn giết hắn sẽ vô cùng khó khăn.
Rất đơn giản, chỉ riêng Thiên Chi Dực đã khiến Lý Huyễn Thần không đuổi kịp.
Điều khiển thú bản mệnh và Ngự Thú Sư tự mình bay hai là chuyện khác nhau. Cộng thêm trường thời gian của Linh Nhi, Lý Huyễn Thần muốn thừa dịp giết chết Lý Thiên Mệnh là nằm mơ.
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, sao có thể không đánh?
Miễn không giết được hắn, sẽ có ngày hắn làm cho Lý Huyễn Thần run rẩy quỳ trước mặt mình giống như Lâm Tiêu Đình vậy.
- Đây là tự ngươi nói!
Lý Thiên Mệnh vừa nói xong, Lý Huyễn Thần bỗng hóa thành luồng sáng vàng, gã từ trong đám người chớp mắt áp sát Lý Thiên Mệnh.
Khoảnh khắc tung nắm đấm, cánh tay Lý Huyễn Thần như kim loại đúc bằng hoàng kim.
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Lý Thiên Mệnh nheo mắt tiến lên, giơ cánh tay hắc ám đỡ cú đấm đó.
Hình ảnh hơi giống với lúc Lâm Tiêu Đình vừa xuất quan, muốn trực tiếp giết Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh thi triển Mê Linh Chi Đồng đầu tiên.
Con mắt này dễ khiến người sinh ra nhiều ảo giác quỷ dị.
Một đấm dồn hết sức lực của Lý Huyễn Thần bỗng chốc khựng lại.
Bốp!
Nắm đấm hoàng kim va chạm với cánh tay hắc ám.
Bùm bùm!
Hai bên cùng lùi mấy bước.
Đá lót xanh dưới chân Lý Thiên Mệnh vỡ mấy miếng.
Dưới chân Lý Huyễn Thần cũng vỡ đá lót.
Gã vốn tưởng một đấm có thể đánh nát cánh tay của Lý Thiên Mệnh, nhưng trong đợt giao phong này, nắm đấm của gã chui vào móng vuốt thú của hắn.
Giơ nắm tay lên xem, bị thủng một lỗ chảy máu ròng ròng, cảm giác đau nhói.
Ngược lại Lý Thiên Mệnh vung cánh tay mấy lần, không trầy trụa gì.
Hắn hoàn toàn đỡ được nắm đấm đột nhiên bùng nổ của Lý Huyễn Thần.
Thật ra Lý Huyễn Thần tự tin cú đấm này đủ để làm Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng như Lý Kham Lôi, Lý Sí Linh bị phế một cánh tay.
Mọi thứ phát sinh trước mắt khiến gã vừa giận vừa bực tức.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Quy Nhất cảnh đệ lục trọng chỉ có trình độ bấy nhiêu sao?
Biểu tình kinh ngạc ẩn chứa khinh miệt đó làm Lý Huyễn Thần nóng trong người.
Chỉ mình Lý Thiên Mệnh biết tuy cánh tay hắc ám không sứt mẻ nhưng quyền kình và Thú Nguyên mạnh mẽ lao vào người, khiến nội tạng chấn động mạnh.
Nếu không nhờ Khương Phi Linh trợ giúp, dùng linh thể dẫn dắt lực lượng của Lý Thiên Mệnh, cùng hắn đón đỡ nắm đấm này thì có lẽ hắn đã hộc máu rồi.