Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nào, giới thiệu tiếp cho ca ca, trừ tông lão ra, trưởng bối khác có thân phận thế nào?
- Vâng!
Lý Khinh Ngữ ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục nói:
- Tông lão cao nhất, mỗi tông lão quản lý một tòa thần phong. Từng thần phong thiết lập mười điện khanh, bình thường điện khanh quản lý vận hành của thần phong, phân phát tài nguyên, xử lý mâu thuẫn của đệ tử. Dưới điện khanh là hoàng sư, hoàng sư phụ trách chỉ dẫn đệ tử tu hành, cũng có thể âm thầm thu đệ tử, nhưng cấp bậc thân phận đệ tử của hoàng sư vẫn là đệ tử nội tông.
- Trên một tòa thần phong có mười vị điện khanh, khoảng mấy chục hoàng sư, có thần phong quy mô hơn trăm người. Điện khanh và hoàng sư đa số từ cảnh giới Thánh trở lên, là lực lượng nòng cốt của toàn Đông Hoàng tông. Nhi tử của Diệp Thanh tông lão, Diệp Thiếu Khanh là một trong mười điện khanh ở Thanh Thần sơn, cũng kiêm nhiệm hoàng sư, điện khanh là thân phận cao nhất của người.
- Trong Đông Hoàng tông còn một thân phận nữa ngang ngửa với điện khanh, đó là trưởng lão. Trưởng lão không thuộc về thần phong nào, chỉ lệ thuộc Tông Lão Hội, là bộ môn chấp hành của Tông Lão Hội. Đông Hoàng tông có tổng cộng mấy trăm trưởng lão, đa số ở trên chủ phong Đông Hoàng thánh sơn, khống chế vận hành Đông Hoàng thánh sơn.
- Có một thân phận không thuộc về tòa thần phong nào, đó là Đông Hoàng Vệ, đa số là đệ tử ngoại môn sau khi lớn tuổi nhưng không bị đào thải ra tông môn, lại không thể làm hoàng sư, chỉ còn cách thành Đông Hoàng Vệ. Đông Hoàng Vệ là quân đoàn chiến đấu của Đông Hoàng tông, đa số trú đóng trong tông, phần lớn ở chiến trường Trầm Uyên. Có một số rải rác khắp Đông Hoàng Cảnh, bảo vệ chi nhánh của Đông Hoàng tông chúng ta.
- Ngoài ra chín mươi chín phong đệ tử ngoại môn thiết lập chín mươi chín phong chủ, toàn quyền phụ trách đệ tử ngoại môn tu hành trên ngọn núi của mình. Địa vị của phong chủ ngang bằng với hoàng sư.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh đã phác thảo đại khái địa lý, rải rác thế lực, cấp bậc nhân viên của Đông Hoàng tông.
Không nói đến đệ tử ký danh không thể vào tông môn, bắt đầu từ đệ tử ngoại môn, con đường thăng cấp gồm: Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội tông, đệ tử thân truyền, đệ tử Thái Nhất.
Tuổi không ngừng tăng lên, vượt qua giới hạn nào đó sẽ phải cởi bỏ thân phận đệ tử. Lúc này kém nhất bị đào thải đi chi nhánh Đông Hoàng tông, chắc ở nơi giống như Thiên Phủ Chu Tước quốc.
Tu vi bình thường thì tham gia vào Đông Hoàng Vệ, trở thành đoàn quân chủ lực, hiệu lực cho Đông Hoàng tông.
Ưu tú thì trở thành hoàng sư, phong chủ.
Càng xuất sắc thì làm điện khanh, trưởng lão.
Ghê gớm nhất là trở thành tông lão, được làm thành viên Tông Lão Hội.
Đương nhiên, bắt đầu từ cấp bậc điện khanh, muốn có được loại địa vị này mà không có thế lực gia tộc chống đỡ thì trừ phi đủ nghịch thiên, nếu không đừng có mơ.
- Nơi này quả nhiên là chiến trường cấp bậc nghiêm ngặt.
Đây là định nghĩa của Lý Thiên Mệnh dành cho Đông Hoàng tông.
Lần đầu tiên hắn kiến thức siêu tông môn bàng bạc như vậy, hắn phỏng chừng đẳng cấp bên Thánh Thiên Phủ cũng giống như vậy, thậm chí phức tạp hơn Đông Hoàng tông.
Nói vậy là địa vị của Lang Thiên Tử hiển nhiên rất cao, hèn gì Lăng Nhất Trần hầu nàng như một người hầu.
Lý Thiên Mệnh khao khát mãnh liệt với Thánh Thiên Tử, đệ tử Thái Nhất, nhưng bây giờ cần đạp bước thật vững đã.
Giới thiệu đại khái đến phần này thì ngọn núi nguy nga màu xanh đã đập vào mắt.
Nhìn từ xa, ngọn núi xanh kia tựa như thần linh khoanh tay đứng.
Đây là nguồn gốc cái tên Thanh Thần sơn.
Trên Thanh Thần sơn có nhiều kiến trúc, san sát nối tiếp nhau, số lượng lên đến hàng ngàn.
Đệ tử nội tông của Thanh Thần sơn cơ bản đều cư ngụ tại đây, chỉ có số ít thánh tộc Lý thị nhóm Lý Khinh Ngữ là thường quay về Tùy Duyên phong.
Lý Thiên Mệnh thì càng khỏi phải nói, tuy hắn là đệ tử nội tông của Thanh Thần sơn nhưng rõ ràng sẽ không thường tới đây. Hắn phỏng chừng phạm vi hoạt động của mình trong tương lai sẽ là chủ phong Đông Hoàng thánh sơn và Tùy Duyên phong.
- Diệp hoàng sư sắp giảng bài rồi, ta mang ca đi!
Sau khi đến Thanh Thần sơn, thú bản mệnh của hai người quay về không gian bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ đi vào một đình viện trang nhã mà rộng rãi.
Trong đình viện hương hoa chim hót, vị trí chính giữa sắp đặt hàng trăm chỗ ngồi, cách nhau trên ba thước.
Trăm chỗ ngồi gần như đã kín người.
Hễ là hoàng sư giảng đạo có thể đặt trước vị trí, không có chuyện tới nơi mới cướp chỗ ngồi.
Lý Khinh Ngữ đã đặt sẵn vị trí, dẫn Lý Thiên Mệnh ngồi xuống góc, bên cạnh chưa ngồi kín người.
- Hôm nay tuy giảng về Quy Nhất cảnh nhưng nhiều đệ tử đến Quy Nhất cảnh rồi vẫn quay về nghe giảng lại, sẽ học được điều mới.
Nên Lý Thiên Mệnh thấy nhiều đệ tử đều đã là Quy Nhất cảnh.
Có một số thiếu niên thiếu nữ mười ba, bốn tuổi là người cần nghe đợt giảng đạo này nhất.
Khương Phi Linh vô tình vạch áo của hắn:
- Ca ca hai mươi tuổi rồi còn cùng con nít mười ba tuổi nghe giảng đạo, có thấy lúng túng gì không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bậy nào, nếu ta sinh ra trong chỗ này thì bây giờ đã làm hoàng sư rồi.
- Lại phét lác, Thanh Thần sơn sắp bị ca ca thổi phồng nứt vỡ luôn.
- Lại coi thường ta, he he, chờ đến lúc bị ta làm bẽ mặt thì sẽ phải trả giá đắt.
- Dù sao ca ca không nỡ đánh mặt ta, đừng hòng làm ta sợ.
Lý Thiên Mệnh cười trêu:
- Không nỡ đánh mặt nhưng có thể tét mông.
Đùa giỡn Khương Phi Linh một chút là chuyện vui trong đời người.
- Ca ca dám không? Ta kêu Meow Meow cào ca ca, nó nghe lời ta lắm nhé.
- Nó hả? Chọc giận ta là ta búng nát trứng của nó!
Bé Mèo Mun tội nghiệp, đang ngủ say trong không gian bản mệnh bỗng cảm giác trứng hơi bị lạnh, nó lật người lại, dùng đuôi kẹp trứng.
Lý Khinh Ngữ nhẹ giọng nói:
- Ca, Diệp hoàng sư tới rồi, bắt đầu giảng đạo, không được ra tiếng nhé.
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Trước mắt cửa ải khó khăn nhất là Quy Nhất cảnh, nên hắn rất muốn biết vị Diệp Thiếu Khanh sắp trở thành tông lão này có hiểu biết như thế nào về Quy Nhất cảnh, có thể trợ giúp hắn đột phá Quy Nhất cảnh không?