Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, một thanh niên đi ra từ nội điện, thoạt trông chưa đầy ba mươi tuổi.
Người này mặc áo trắng, tay cầm cây quạt, ngọc thụ lâm phong, dáng người thon dài, nét mặt dịu dàng.
Nếu Lý Khinh Ngữ không giới thiệu trước thì Lý Thiên Mệnh còn tưởng là thư sinh từ đầu đến.
Thanh niên ra vẻ uy nghiêm, hắng giọng nói:
- Các vị đệ tử nội tông, ta là hoàng sư Diệp Thiếu Khanh, hôm nay sẽ nói một chút về ảo diệu cụ thể của Quy Nhất cảnh. Hôm nay bàn về vấn đề ngưng kết Quy Nhất khí tràng, các vị đừng chụm đầu nói nhỏ, không được ta cho phép thì không thể lên tiếng!
Các đệ tử nội tông nghiêm túc cúi đầu:
- Rõ!
Đình viện ưu nhã bỗng chốc yên tĩnh xuống.
Lý Khinh Ngữ ngồi thẳng tắp, thoạt trông rất ngoan.
Trước khi giảng bài, Diệp Thiếu Khanh nhìn thoáng qua nàng, cười khẽ, sau đó y nhìn thấy Lý Thiên Mệnh.
Mái tóc bạc rất bắt mắt trong đám đông, hấp dẫn ánh nhìn hơn màu xám nhạt của Lý Khinh Ngữ nhiều.
Chắc chắn Diệp Thiếu Khanh đã nghe phụ thân Diệp Thanh nói Lý Thiên Mệnh là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Một Linh Nguyên cảnh đánh bại Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng.
Diệp Thiếu Khanh đương nhiên biết Lý Thiên Mệnh đến đây vì đột phá Quy Nhất cảnh, suy ra đợt giảng đạo này trở nên có tính khiêu chiến.
Diệp Thiếu Khanh tiến vào trạng thái giảng đạo hừng hực nhiệt tình:
- Quy Nhất cảnh! Cảnh giới này bắt đầu nói từ hai chữ Quy Nhất.
- Quy nhất là quay về một thể, hợp hai thành một, thậm chí là hợp ba thành một. Muốn thăm dò ảo diệu của Quy Nhất cảnh thì đầu tiên phải hiểu về nhất, nhất có nghĩa là gì?
- Giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh là hai người, ba người, nhưng tại sao là nhất? Nhất ở đâu ra?
- Không cần ta nói thì các vị tiểu Ngự Thú Sư ở chung với thú bản mệnh nhiều năm, đã quen thuộc lắm rồi. Nhưng các người đã từng thật sự hợp thành một thể chưa? Đúng vậy, hợp thành một thể trong Quy Nhất cảnh không chỉ là cùng nhau chiến đấu mà còn có tư tưởng, quan niệm, tâm ý, đấu chí, các loại nhân tố hoàn toàn dung hợp. Trạng thái hoàn mỹ nhất là ta thành thú, thú thành người.
- Nên muốn thành tựu Quy Nhất cảnh trước tiên đừng đắn đo về Khí Nguyên là gì, mối liên kết lực lượng là sao. Xuất phát thì trong tâm, từ bản thân và thú bản mệnh, từ tình cảm và hòa cùng! Khi mọi thứ giữa các ngươi đều giống nhau thì sẽ sinh ra một chỉnh thể, đó mới là Quy Nhất cảnh thật sự.
- Quy Nhất khí tràng, Khí Nguyên đều là thủ đoạn lộ ra ngoài. Nhớ kỹ, điểm căn bản là mọi thứ từ tâm, tâm hòa vào nhau mới là căn bản của Quy Nhất cảnh.
- Nếu nói cảnh giới Phàm là khởi bước của tu hành, vậy Quy Nhất cảnh mới là cảnh giới mà Ngự Thú Sư và thú bản mệnh thật sự đi cùng nhau. Từ nay các ngươi càng hiểu rõ thần thông Linh Nguyên của đối phương, và đối phương cũng hiểu rõ hơn chiến quyết, lực lượng của chúng ta.
- Quy Nhất cảnh cũng cho mọi người biết cách quan sát thiên địa, đây là căn bản của Thiên Ý cảnh. Thú Mạch cảnh, Linh Nguyên cảnh là điều kiện ban đầu và khởi bước. Cảnh giới Phàm là giai đoạn đặt cơ sở, cảnh giới Thánh mới là tu hành vươn lên, đường nghịch thiên sửa mạng. Phải đưa ánh mắt nhìn ra xa, cũng cần đứng vững gót chân, thực hiện tâm linh dung hòa với thú bản mệnh của mình.
Diệp Thiếu Khanh giảng đạo đúng là rất có trình độ, Lý Thiên Mệnh vừa nghe vừa nhớ kỹ.
Loại trưởng bối này rất có ý tưởng và hiểu biết riêng, trước kia Mộ Dương cũng vậy.
Lý Thiên Mệnh là thể Thập Kiếp Luân Hồi, đầu óc của hắn rất minh mẫn.
Trong đình viện yên tĩnh này, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn tiến vào cảnh giới mà Diệp Thiếu Khanh chỉ dẫn.
Liên kết tâm linh bắt đầu từ quan sát.
Quan sát chúng nó, hiểu biết chúng nó, thật sự thực hiện hợp thành một với chúng nó, do đó sáng tạo ra lĩnh vực song cực giữa hai bên, sáng tạo Khí Nguyên.
Tuy những điều này đều là lý luận nhưng cũng chỉnh lý rõ ràng cho Lý Thiên Mệnh, giải đáp những thắc mắc, khó hiểu trước khi hắn xông lên Quy Nhất cảnh.
Bình thường giảng đạo một lần dài nửa canh giờ, nhưng hôm nay Diệp Thiếu Khanh rất hào hứng nói suốt một canh giờ.
Lý Thiên Mệnh lấy giấy bút ra, ghi chép rất nhiều.
Không phải hắn không nhớ được, mà là hắn cảm thấy nên xem lại nhiều lần phần quan trọng, nghiền ngẫm thật kỹ vào.
Thu hoạch hôm nay rất lớn, hắn không còn mờ mịt về Quy Nhất cảnh nữa. Diệp Thiếu Khanh tuyên bố kết thúc giảng đạo, các đệ tử cảm ơn, xin phép rời đi.
Lý Thiên Mệnh sửa sang bút ký, nhìn kỹ vài lần. Nói thật là hắn cảm giác mình rất có kiên nhẫn, thậm chí có thể nghe tiếp nữa.
Lý Khinh Ngữ lại gần kêu:
- Ca, đi thôi.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười:
- Đi.
Cùng đi học với muội muội?
Cảm thấy khá tốt.
Khương Phi Linh nghe sắp ngủ gật, nghe kêu về nhà mới hoạt bát lên.
Hai người đang định bước đi thì bỗng một giọng nói châm chọc vang lên từ sau lưng:
- Là thiếu tông chủ đây mà?
Nhìn lại thì ra là nhi tử của Phong mạch Lý Huyền Hà, Lý Lăng Hà.
Kẻ thua cuộc bị Lý Thiên Mệnh hai kiếm chém gục.
Lý Thiên Mệnh đã thấy gã từ lâu.
Một cô nương xinh đẹp linh động đứng cạnh gã, mười lăm, sáu tuổi, biểu tình hơi chảnh.
Nàng mặc váy dài màu tím, trang điểm lòe loẹt, xem ra rất thích làm đẹp.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi có chuyện gì không?
Lý Lăng Hà bĩu môi nói:
- Không có gì, đến chiêm ngưỡng thiếu tông chủ, thuận tiện giới thiệu vị này là Diệp Tử Y, tôn tử của trưởng lão Diệp Thanh.
Diệp Tử Y?
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thiếu nữ này.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Nữ nhi của huynh trưởng của Diệp hoàng sư.
Hèn gì khí chất khác hoàn toàn với Diệp Thiếu Khanh.
Lý Khinh Ngữ vừa giới thiệu xong Diệp Tử Y đã tiến lên.
Diệp Tử Y quan sát Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, trong mắt ẩn giấu sự kiêu căng của người bề trên, nàng hỏi:
- Là ngươi đánh Lý Lăng Hà, làm thiếu tông chủ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đúng vậy!
Ánh mắt Diệp Tử Y lạnh lùng hơn, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt hằn học:
- Ngươi có biết hắn là bằng hữu của ta không?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Là bằng hữu hay là con cún dắt ra ngoài đi dạo?
Lý Lăng Hà tức giận quát:
- Ngươi nói cái gì!?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Xem ra ta nói đúng rồi, là vế sau. Đánh chó con nên chủ nhân tìm tới?
Diệp Tử Y lạnh lùng hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi xác định muốn phách lối trong địa bàn của ta? Trước kia lúc ta ăn hiếp Lý Khinh Ngữ còn chưa có nhà ngươi, muốn nếm thử không?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi thường hay khi dễ muội của ta?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ca, kệ nàng ta đi!
Lý Thiên Mệnh quay đầu lại, chỉ thấy Lý Khinh Ngữ hơi cúi mặt xuống, hai nắm tay siết chặt.
Lý Khinh Ngữ một mình tu luyện trong Thanh Thần sơn, nhìn Diệp Tử Y là biết nàng ta là nữ bá vương ở đây, có đám theo đuôi.
Lý Thiên Mệnh đoán được Diệp Tử Y thường ức hiếp Lý Khinh Ngữ, có lẽ nàng ta cầm đầu nhóm Lý Sí Linh, Lý Kham Lôi.
Cá tính của Lý Khinh Ngữ không tranh với đời, nhưng có đôi lúc cô độc và tình huống gia đình dẫn đến một số người tìm cảm giác ưu việt từ trên người của nàng.
Tiếng cười của Diệp Tử Y tràn đầy khinh miệt, đắc ý:
- Đúng thế, ta từ nhỏ đến lớn trị ả hơn trăm lần, ngươi làm gì được? Ta còn muốn khi nhục đây! Ai chẳng biết thiếu tông chủ của Đông Hoàng tông đều là phế vật kém hơn cả đệ tử ngoại môn?
Diệp Tử Y nói xong câu này, đám theo đuôi cảm thấy rất bá khí, la ó hùa theo.
Xem ra nhục nhã thiếu tông chủ vài câu khiến bọn họ cảm thấy rất có thành tựu, rất oai phong.
Tuy hơi não rỗng, làm con gái mà kiêu căng ngang ngược, đáo để như thế thật là khiến người ngứa tay.
Bình thường đụng phải loại người này là Lý Thiên Mệnh sẽ cho ăn tát, nhưng lần này hắn suy xét đến thân phận của đối phương, Diệp Thanh tông lão từng trợ giúp hắn, khiến hắn chần chừ.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, trong khi họ nói chuyện thì hoàng sư Diệp Thiếu Khanh đứng không xa đang nhìn.
Đây là địa bàn của Diệp Thiếu Khanh, Diệp Tử Y là cháu gái của y.
Diệp Tử Y bước lên trước chộp lấy cánh tay của Lý Thiên Mệnh:
- Ta còn muốn cho Lý Lăng Hà làm thiếu tông chủ, để ta xem đất tổ Lý thị còn thứ tốt gì không, nhưng ngươi đi ra quấy rối làm hỏng việc của ta! Ngươi còn muốn bám víu vào gia gia ta, lăn lộn trong Thanh Thần sơn? Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi gì đó, ta không tin, cho ta xem thử!
Cô nương như vậy thật là không có giáo dục, cảm thấy ngang ngược còn hơn Vệ Lăng Huyên.
Người như thế dù ở cảnh giới nào thì chỉ là con nít trong mắt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn Diệp Thiếu Khanh.
Đây là địa bàn của y, hắn muốn đánh đòn tiểu cô nương mắt mù này còn phải xem ý của Diệp Thiếu Khanh thế nào, dù sao là cháu gái của y.
Diệp Thiếu Khanh mở miệng nói:
- Tử Y, biến ngay, không có việc gì đừng đến nghe ta giảng đạo.
- Nhị thúc!
Diệp Tử Y cảm thấy mất mặt, vì mười mấy người đứng xung quanh đều là cái đuôi của nàng.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Biến nhanh, không phục thì ta đánh ngươi!
Diệp Tử Y ngây ra, biểu tình cực kỳ khó xem, mặt lúc xanh lúc trắng.
Đặc biệt là bị Diệp Thiếu Khanh quát mắng trước mặt các bằng hữu, làm nàng mất hết mặt mũi, cảm giác mặt đau rát.
Diệp Tử Y buồn bực, tức giận gần như hóa thành nước mắt tràn mi, biểu tình cực kỳ khó xem.
Nàng chỉ cười nhạo thiếu tông chủ mấy câu thôi mà, chẳng ngờ thúc thúc ruột không nể tình, trước kia có thấy y răn dạy việc làm của nàng bao giờ?