Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313 - Một Chút Sắc Xanh Trong Khóm Muôn Hoa

Chương 313 - Một chút sắc xanh trong khóm muôn hoa
Chương 313 - Một chút sắc xanh trong khóm muôn hoa

Phía sau Thái Hoàng Cửu Trọng Môn có một tòa cung điện. Bên cửa sổ tầng hai cung điện, có hai thanh niên nam nữ ngồi uống trà.

Bọn họ vừa uống trà vừa nhàm chán nhìn bên ngoài.

Xem kỹ sẽ phát hiện hai người này tuy trẻ tuổi, huyết khí bàng bạc, nhưng từng động tác và ánh mắt, thần thái không giống như thanh niên hai mươi tuổi.

Điều kiện cơ bản làm trưởng lão Thánh sơn phải là cảnh giới Thánh.

Đến cảnh giới Thánh, dù là Địa Chi Thánh cảnh thì ít nhất có thọ nguyên hai trăm tuổi. Nên họ bốn mươi mấy tuổi mà trông như mới hai mươi.

Cảnh giới Thánh cho huyết khí bàng bạc, máu thịt sung sức, bề ngoài trẻ trung.

Trưởng lão Thánh sơn ngồi bên trái là một nam nhân cao to vạm vỡ, ít nhất trên hai thước, gã ngồi ở đây như con gấu to. Đầu trọc lóc không có tóc, nhìn từ trên xuống như trứng luộc lóe sáng. Mặt trên có một vết đao, nhìn từ xa như trứng luộc nứt cái khe.

Nhìn từ đằng trước thì ánh mắt người này hung hãn, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

Nhân vật trưởng bối trong Đông Hoàng tông đều là tồn tại đáng sợ đối với Lý Thiên Mệnh.

Lúc trước Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ Lăng Nhất Trần khi gặp trưởng lão Thánh sơn đều phải khom lưng uốn gối, dù sao Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ nói trắng ra là chạy chân bên ngoài Thánh Thiên Phủ, người tài ba thật sự chắc chắn ở lại Thánh Thiên Phủ, có quyền thế ngập trời, giống như trưởng lão Thánh sơn này.

Bên phải là trưởng lão Thánh sơn khác, so sánh với trưởng lão kia thì khác biệt rất lớn.

Thoạt trông như thiếu nữ thanh xuân, linh động mà xinh đẹp, nhìn liền biết là đại mỹ nhân quyến rũ hút hồn. Đừng thấy vẻ ngoài của nàng trẻ trung, ánh mắt, động tác toát lên phong cách trưởng bối.

Đôi mắt này tuần tra đến đâu là đệ tử Đông Hoàng tông ở bên ngoài đều cúi thấp đầu.

Vị trưởng lão Thánh sơn này tên gọi Diệp Vũ Hề.

Nam nhân đầu trọc cẩn thận hỏi:

- Vũ Hề, đêm nay nhà chúng ta bày tiệc sinh thần mười ba tuổi của Thánh Thành, hay là ta chừa vị trí cho nàng?

Diệp Vũ Hề khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn gã cái nào, dứt khoát từ chối:

- Không đi.

Trưởng lão đầu trọc hỏi:

- Không nể mặt vậy sao?

Diệp Vũ Hề thản nhiên nói:

- Ngươi còn chưa thói quen sao? Vũ Văn Khai Thái, ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, đừng lãng phí thời gian, ngươi không thiếu nữ nhân.

- Bọn họ không phải tình cảm đích thực.

Diệp Vũ Hề lười nói nhiều:

- Dẹp đi.

Vũ Văn Khai Thái lắc đầu cười, mắt lóe tia sáng lạnh nhưng Diệp Vũ Hề không nhìn thấy.

Vũ Văn Khai Thái nói:

- Nhị ca của nàng sắp làm tông lão, ta sớm nghe phụ thân và đại ca của ta nói có năm người dự tuyển, cuối cùng có mười tám phiếu cho nhị ca của nàng. Trong đó có hai phiếu đến từ Vũ Văn gia tộc chúng ta, ta tốn nhiều nước miếng trong chuyện này chỉ vì nàng.

Diệp Vũ Hề trợn trắng mắt nói:

- Thiếu hai phiếu của ngươi thì nhị ca không thể làm tông lão sao? Bốn tên giẻ rách khác nếu có thể làm tông lão thì tông lão quá dễ có được, ta cũng có thể làm.

Tuy Diệp Vũ Hề là trưởng bối nhưng khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp, trợn trắng mắt càng quyến rũ hơn.

Vũ Văn Khai Thái cười nói:

- Không thể nói như vậy, nàng biết phụ thân và đại ca của ta có sức ảnh hưởng trong Tông Lão Hội. Nếu hai người không tỏ thái độ trước, những người khác thế lực rắc rối phức tạp, chuyện bỏ phiếu khó nói.

Diệp Vũ Hề cười cười, lười đáp lại:

- Ha ha.

Vũ Văn Khai Thái nói:

- Vậy là Diệp gia các người một môn hai tông lão, chúc mừng.

Diệp Vũ Hề nói:

- Có đáng gì, mấy ngàn năm trước thế lực của Diệp gia chúng ta ít nhất gấp mười lần Vũ Văn gia tộc các ngươi.

Vũ Văn Khai Thái bật cười:

- Đúng rồi, khi đó thánh tộc Lý thị gấp trăm lần chúng ta, Diệp gia các người là tộc đệ nhất dưới Thánh tộc, ha ha.

Lên voi xuống chó, đúng là thú vị.

- Đang khoe khoang?

Vũ Văn Khai Thái nhếch môi cười nói:

- Thế thì không, chủ yếu là ca và phụ thân của ta lợi hại, còn ta chỉ ở một bên hưởng lợi.

Diệp Vũ Hề nhếch mép, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Nàng còn phải cùng Vũ Văn Khai Thái giám thị Thái Hoàng Cửu Trọng Môn nhiều ngày nữa, ngẫm lại đã thấy bực mình, ánh mắt của tên này không kiêng nể gì quét người nàng.

- Tưởng Đông Hoàng tông bây giờ là của Vũ Văn thế gia bọn họ sao!?

Diệp Vũ Hề chỉ có thể thầm bực tức nói trong bụng, quyền lên tiếng của Diệp gia không lớn, chờ Diệp Thiếu Khanh trở thành tông lão có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Diệp Vũ Hề giương mắt nhìn Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, nhìn đám nhóc mười mấy tuổi theo đuổi con đường Quy Nhất.

Đột nhiên có giọng nói của một thiếu niên từ bên Thái Hoàng Cửu Trọng Môn vọng lại:

- Tránh ra, tất cả tránh ra cho ta, đừng ngáng đường!

Diệp Vũ Hề nhìn qua.

Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú mười ba tuổi được đám tiểu mỹ nhân vây quanh đi hướng Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.

Mấy tầng cửa đầu rất chen chúc, nhóm người thiếu niên, một chút sắc xanh trong khóm muôn hoa rất khó lướt qua đám đông, nên gã trực tiếp đuổi người.

Đệ tử Đông Hoàng tông đang tu luyện, nhiều người đã có chút tạo hóa nhưng bị thiếu niên quấy rầy, chắc chắn ôm một bụng tức giận. Nhưng khi trông thấy người đến là ai thì chỉ có thể cúi đầu, sắc mặt bực tức rời đi, tránh ra con đường cho thiếu niên.

Vũ Văn Khai Thái cười nói:

- Là Thánh Thành đây mà. Hài tử này giỏi thật, mới mười ba tuổi đã mỹ nữ như mây theo bên người, để xem kỹ, tiểu cô nương kia là Công Tôn Du thì phải, tôn nữ dòng chính của Công Tôn tông lão. Còn người kia chắc tên là Phong Trì Ngư, đây là đệ tử thân truyền của Tần Vũ Liệt tông lão. Hai tỷ muội kia hình như tên Tô Lê và Tô Đào. Tô Đào mới mười ba tuổi, sắp đột phá Quy Nhất cảnh, đó là tôn nữ bảo bối của Tô Trấn tông lão. Còn mấy người nữa . . .

Tiểu mỹ nhân đi theo bên thiếu niên anh tuấn kia đều có thân phận và nhan sắc, nhiều người vây quanh gã, đủ thấy có sức hấp dẫn thế nào.

Gã mới mười ba tuổi!

Diệp Vũ Hề thản nhiên nói:

- Một đám oanh yến bao vây là tượng trưng mình rất giỏi sao?

Vũ Văn Khai Thái cười nói:

- Đương nhiên rồi, chứng minh Thánh Thành rất có sức hấp dẫn. Hài tử này đúng là trò mà giỏi hơn thầy, phong lưu hơn đại ca của ta.

Diệp Vũ Hề trợn trắng mắt, không muốn nói nhiều, tư tưởng không hợp thì miễn bàn.

- Ngươi phải răn hắn, đừng tưởng trong nhà có thế lực là có thể xằng bậy trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.

Diệp Vũ Hề ám chỉ thiếu niên anh tuấn vì tiến lên trước mà đuổi người đang tu luyện đi.

- Không sao, đều là việc nhỏ, kẻ xám xịt cuốn xéo đều là không có quyền không có thế. Loại đệ tử này có một ngàn người đến cũng không thể so sánh với Thánh Thành, dù sao hắn mới có tí tuổi đã là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, qua vài năm nữa sẽ lại là một đệ tử Thái Nhất.

Diệp Vũ Hề không còn muốn nói một từ nào nữa:

- . . .

Vật họp theo loài, người chung thành nhóm.

Vũ Văn Thánh Thành thường đi theo thúc thúc Vũ Văn Khai Thái thì sao có thể không học thói ỷ thế hiếp người?

. . .

Lý Thiên Mệnh không biết đằng sau Thái Hoàng Cửu Trọng Môn có hai trưởng lão Thánh sơn đang giám thị.

Nhưng hắn và Lý Khinh Ngữ chuẩn bị vào Thái Hoàng Cửu Trọng Môn vừa lúc gặp thiếu niên nhỏ tuấn tú kia.

Gã dẫn theo một đám oanh yến, rất là vênh váo đuổi nhiều người đi, khiến Thái Hoàng Cửu Trọng Môn yên tĩnh nhiều.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ai mà láo quá vậy?

Hắn thấy người này chừng mười hai, ba tuổi nhưng mạnh có lẽ hơn Lý Sí Linh, Lý Khinh Ngữ.

Lý Khinh Ngữ hơi nheo mắt nói:

- Vũ Văn Thánh Thành.

Thiếu niên này rất đẹp trai, đám tiểu mỹ nhân bao vây gã đã đủ chứng minh điều này, ai đều muốn khiến gã nói chuyện với mình vài câu.

Nhưng Lý Khinh Ngữ rất ghét gã.

Lúc trước nàng còn nhắc đến đệ tử Thái Nhất Vũ Văn Thần Đô.

- Hắn là đệ đệ của Vũ Văn Thần Đô.

Thì ra là vậy.

Bình Luận (0)
Comment