Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327 - Trăng Trong Nước, Hoa Trong Gương, Mười Dặm Trăng Gió

Chương 327 - Trăng trong nước, hoa trong gương, mười dặm trăng gió
Chương 327 - Trăng trong nước, hoa trong gương, mười dặm trăng gió

Đoạn Hải Cửu Trọng kiếm quyết!

Diệp Tử Y và thú bản mệnh cùng nhau, tay cầm Tử Long Dực Kiếm liên tục chém bốn đường kiếm, từng luồng kiếm quang lấp lánh trong rừng.

Trong phút chốc dâng lên tử khí.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tử Dực Bức Long cũng có chín móng, phối hợp với Diệp Tử Y trong Quy Nhất khí tràng cùng chung lực lượng, hội tụ linh khí thiên địa, giết đến hung tàn mà vô tình.

Mỗi một chiêu không chút nương tình.

Lý Khinh Ngữ khẽ quát:

- Sóc Nguyệt, Nguyệt Quang Kính Diện!

Chim bằng màu trắng bên cạnh Lý Khinh Ngữ bỗng hóa thành con cá lớn màu trắng, sau đó biến ảo, sóng nước ngưng tụ trước mắt hóa thành mặt gương, trong gương phản chiếu vầng trăng tròn treo cao.

Đây là hỗn hợp hệ nguyệt quang và hệ băng thủy.

Thần thông Linh Nguyên, Nguyệt Quang Kính Diện.

Lý Khinh Ngữ cầm đao mảnh, thi triển Hạo Nguyệt Sát Pháp.

Đừng nhìn nàng là nữ nhưng mấy năm nay toàn tu luyện thủ đoạn giết người.

Đang là ban ngày nhưng ánh trăng của Lý Khinh Ngữ lấp lánh vô song.

Từ khi có được Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp thì Lý Khinh Ngữ đã đổi khác.

Thần thông của Tử Dực Bức Long ở trước mặt Lý Khinh Ngữ trông càng đáng sợ hơn.

Tử Dực Long Quyển!

Vòi rồng gió lốc màu tím hình thành như cảnh kỳ diệu, nhổ tận gốc cây cối trước mắt.

Thái Hàn Long Tức!

Tử Dực Bức Long phun ra dòng nước lũ màu tím đóng băng thiên địa.

- Sóc Nguyệt!

Thái Bạch Côn Bằng với hình thái chim bằng, thần thông Thập Lý Phong Nguyệt.

Thủy Nguyệt Kính Diện là kết hợp nước và ánh trăng.

Còn bây giờ là tập hợp gió trăng.

Lực lượng của gió hội tụ sức mạnh mênh mông của ánh trăng.

Khi càn quét qua, Thái Hàn Long Tức bị Thập Lý Phong Nguyệt áp chế.

Tiếp theo là phút đánh trả của Lý Khinh Ngữ.

- Diệp Tử Y, kẻ làm nhục người khác sẽ bị người nhục lại. Ta cảm tạ trưởng bối của ngươi chăm sóc cho Lý gia ta, nhưng đây không phải lý do để ngươi khi nhục, trêu đùa ta những năm qua! Hy vọng từ hôm nay trở đi ngươi sẽ tôn trọng ta.

Hôm nay là ngày nàng phá tan gút mắc trong lòng.

Keng!

Minh Nguyệt Nhẫn xẹt qua quỹ tích lấp lánh trên trời.

Keng!

Lý Khinh Ngữ quen thuộc điều khiển, ba chiếc Loan Nguyệt Toàn Đao xoay tít quanh người làm Diệp Tử Y mất tập trung.

Tốc độ của Loan Nguyệt Toàn Đao quá mau, mau hơn trước kia rất nhiều.

Diệp Tử Y không biết đây là hiệu ứng của trường thời gian.

Giờ phút này, khi Diệp Tử Y ra tay thì bỗng đụng vào bức tường, đau nổ đom đóm mắt, nàng sẽ không biết đây là tường không gian của Khương Phi Linh.

- Khinh Ngữ, lên!

Tuy cùng là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, tuy Phụ Linh chỉ được sáu phần nhưng có sự tồn tại của Khương Phi Linh là phần quan trọng nhất giúp Lý Khinh Ngữ lấn lướt Diệp Tử Y.

Một phàm nhân nhưng chúa tể cuộc chiến của thiên tài đặc biệt này.

Lý Thiên Mệnh biết rõ nhất Khương Phi Linh đáng sợ cỡ nào, nếu không có nàng thì dù hắn là Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng cũng chỉ quyết đấu với đệ tứ trọng được.

Trường thời gian, Phụ Linh, tường không gian.

Lý Khinh Ngữ chưa quen thuộc Thiên Chi Dực, chứ không thì nàng sẽ càng đáng sợ hơn.

Phập phụt!

Ba chiếc Loan Nguyệt Toàn Đao được trường thời gian tăng tốc vụt qua Diệp Tử Y, đâm vào bụng Tử Dực Bức Long, cắt ra ba vệt máu.

Đó cũng là lúc Diệp Tử Y bị đụng choáng váng, Minh Nguyệt Nhẫn của Lý Khinh Ngữ chém tới.

Keng keng keng!

Mười tám đao liên tục, mỗi đường đao khiến Diệp Tử Y chật vật thụt lùi.

Đường đao cuối cùng, ánh trăng lấp lánh vụt qua, một lũ tóc dài của Diệp Tử Y bay lên, trên mặt có thêm một vệt máu.

- Đường đao của ta có thể chặt đầu ngươi xuống.

Nhưng Lý Khinh Ngữ không làm như vậy.

Trong khoảnh khắc này, Minh Nguyệt Nhẫn mỏng như cánh ve dán sát cổ Diệp Tử Y, hơi nhấn mạnh là sẽ đâm xuyên qua.

Tử Long Dực Kiếm của Diệp Tử Y đã bay ra ngoài, cắm phập xuống đất còn rung rinh.

Diệp Tử Y ngã ngồi dưới đất.

Tử Dực Bức Long vừa trúng Loan Nguyệt Toàn Đao vừa bị Thái Bạch Côn Bằng đè lên, chỉ có thể gầm rống giãy dụa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Tử Y đánh thua, một trận thua thảm.

Diệp Tử Y không đụng tới Lý Khinh Ngữ mà đã phân ra sống chết, chẳng qua Lý Khinh Ngữ không giết nàng, không bị thương nàng.

Nếu là Lý Thiên Mệnh thì đã cho ăn tát rồi.

Nhưng con gái thì hiền hơn, Lý Khinh Ngữ chỉ cần trút ra một hơi, từ nay chứng minh bản thân.

Diệp Tử Y muốn bò dậy làm điều gì đó, nhưng Minh Nguyệt Nhẫn trên cổ buộc nàng ngồi yên tại chỗ.

Diệp Tử Y nghiến răng nghiến lợi, xanh mặt nhìn Lý Khinh Ngữ.

Mười mấy kẻ theo đuôi của Diệp Tử Y đều sững sờ.

Trước kia chỉ có Diệp Tử Y đè đầu Lý Khinh Ngữ, chưa từng xảy ra cảnh này.

Đám tiểu bối thánh tộc Lý thị như Lý Sí Linh, Lý Kham Lôi, Lý Lăng Hà càng trợn mắt há hốc mồm.

Vì trước kia thực lực của Lý Khinh Ngữ ngang ngửa Lý Sí Linh.

Bọn họ khó tin nhìn cảnh này, nhìn thiếu nữ lạnh băng cầm Minh Nguyệt Nhẫn.

Đây còn là Lý Khinh Ngữ sao?

Mặt họ nóng ran, lòng thầm sợ hãi.

Vì sao cảm thấy Lý Khinh Ngữ càng lúc càng giống Lý Thiên Mệnh?

Đúng rồi, kiểu chiến đấu hung hãn, quyết đoán này giống hệt lúc Lý Thiên Mệnh hạ gục bọn họ.

Diệp Tử Y ngồi bệch dưới đất, nghiến răng ken két, mặt không chút máu, biểu tình khó xem.

Nhưng như vậy có ích gì?

- Bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta, từ nay về sau ngươi không còn tư cách làm đối thủ của ta.

Câu nói này là Lý Khinh Ngữ tặng cho Diệp Tử Y, cũng là nàng học theo Lý Thiên Mệnh.

Huyết mạch Chí Tôn Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp nên có tự tin và can đảm như vậy, nếu không vượt qua được cửa ải Diệp Tử Y thì còn nói gì đến báo thù? Càng không nói đến phục hưng thánh tộc Lý thị bọn họ!

Khi Lý Khinh Ngữ rút về Minh Nguyệt Nhẫn thì Diệp Tử Y vẫn còn ngây như phỗng.

Nàng bực tức, nổi giận, bất đắc dĩ, ức chế.

Thua Lý Khinh Ngữ, mất hết mặt mũi.

Quan trọng là bị đám người theo đuôi thấy tận mắt, khó chịu nhất là nàng dốc hết sức ra nhưng vẫn bị đánh bại.

Trận thua này đánh sập bức tường trong lòng Diệp Tử Y.

- Không thể nào! Sao ta thua nàng ta được? Ta có gia gia chỉ dẫn tu hành, từ nhỏ đến lớn ta muốn gì được nấy! Thánh tộc Lý thị của nàng ta một nghèo hai trắng, chẳng có gì, phải tự mình săn giết mãnh thú đổi lấy chiến quyết! Sao ta thua nàng ta được?

Diệp Tử Y bật khóc.

Khó chịu, không cam lòng, không hiểu.

Lý Khinh Ngữ và Lý Thiên Mệnh cùng nhau đi vào chiến trường Trầm Uyên, nhóm người Lý Lăng Hà ngơ ngác nhìn sau đó tự động nhường đường.

Còn ai dám ngăn cản hai huynh muội bọn họ?

- Lý Khinh Ngữ!

Mãi khi hai người đi tới trước hang không đáy Diệp Tử Y mới tức giận quay đầu lại:

- Nghe nói ngươi sắp gả cho Lý Kim Xán, chúc mừng ngươi!

Chỉ có câu nói này mới xoa dịu sự khó chịu bị đánh bại trong lòng Diệp Tử Y.

Đi qua hang không đáy, lại đến chiến trường Trầm Uyên.

Ngước đầu lên, mặt trời ma treo trên cao.

Lôi đình bủa giăng, ức vạn rắn điện trườn bò, liên tục phát ra tiếng nổ trên trời.

Mây đen đè thấp như lơ lửng trên đỉnh đầu, khiến người nghẹt thở.

Chiến trường Trầm Uyên là mặt trái của Viêm Hoàng đại lục, điều này khiến Đông Hoàng quần sơn trong chiến trường Trầm Uyên vẫn có linh khí cuồng bạo. Nhưng linh khí quá hung mãnh, không thể tu luyện lâu dài, chỉ có mãnh thú quanh năm suốt tháng sống tại đây mới hấp thu được.

Linh khí thiên địa đậm đặc như vậy sẽ sinh ra mãnh thú đáng sợ hơn, mới có Linh Túy, linh khoáng thiên văn cao cấp hơn.

Bình Luận (0)
Comment