- Thứ này đúng là đắt cắt cổ, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần.
Lý Khinh Ngữ giải thích rằng:
- Giá trị của nó nằm ở hình dạng huyễn lệ và là tác phẩm của đại sư Trương Phù Sinh, hiệu dụng thật sự chưa được một phần mười giá trị của nó.
Ngăn cản một lần công kích dưới Thiên Ý đệ ngũ trọng?
Được ích gì?
Vì triệt tiêu một lần rồi Thiên Linh Chi Luyến vỡ nát, đối thủ hoàn toàn có thể công kích lần thứ hai.
Năm trăm hai mươi viên ngọc báu thiên văn màu tím có thể mua chiến quyết, công pháp nhiều không đếm xuể, thậm chí mua chiến quyết Thiên Ý.
Người mua nổi Thiên Linh Chi Luyến đều là loại người không cần tác dụng của nó, tức là thứ này trừ nhìn đẹp ra chẳng có giá trị gì.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thích không?
Khương Phi Linh chu môi nói:
- Thì có thích, nhưng mắc quá, không mua nổi.
Không sai, linh thể cũng có thể chu môi.
Ban đầu là Khương Phi Linh nhìn thấy vòng cổ này, bị nó hấp dẫn không rời mắt được. Khi xem tên Thiên Linh Chi Luyến thì nàng càng thích hơn, mắt sáng rực, nhưng xem giá cả thì nàng rụt tay về.
Đắt cắt cổ.
Lý Khinh Ngữ nói đúng, ngăn cản một lần công kích của Ngự Thú Sư dưới Thiên Ý đệ ngũ trọng, giá trị của vật phẩm như vậy có thể bỏ ra năm trăm ngọc báu thiên văn màu chàm là đủ rồi.
Giống như thứ này phần lớn không dùng được, vì khi gặp nguy hiểm cao đến mức đó, đối thủ dễ dàng ra tay hai lần, chém một nhát chưa chết thì thêm nhát thứ hai.
Lý Thiên Mệnh bỗng lao nhanh ra ngoài:
- Khinh Ngữ, đứng đây chờ ta một lát!
Lý Khinh Ngữ đứng ngây ra tại chỗ.
Ca định làm gì?
Lý Khinh Ngữ không yên lòng, đi theo.
Chỉ thấy Lý Thiên Mệnh chạy về Đông Cực đại điện, trực tiếp lấy ba viên Thần Nguyên cấp huyền thượng phẩm ra.
- Tính giùm ta có thể bán được bao nhiêu tiền?
Người của Đông Cực đại điện kinh ngạc hỏi:
- Ngươi có chắc muốn bán không?
Nói thật thì bán thứ này trong Thiên Bảo Nhai sẽ lời hơn nhiều, nhưng mất thời gian.
- Ngươi tính giá trước xem.
- Đều là Thần Nguyên cấp huyền thượng phẩm, có định giá tiêu chuẩn.
Nói thật thì đa số trưởng bối cảnh giới Thiên Ý mới đưa ra ngọc báu thiên văn màu tím nổi, bọn họ mua Thần Nguyên cấp huyền thượng phẩm về cho hậu bối mà lòng nhỏ máu.
- Năm trăm ba mươi ngọc báu thiên văn màu tím.
- Bán!
Lý Khinh Ngữ:
- . . .
Thật là khí khái.
Lý Khinh Ngữ chưa thấy ai dứt khoát như vậy, nàng đại khái đoán được Lý Thiên Mệnh định dùng số tiền này làm chi.
Mua Thiên Linh Chi Luyến, để tặng cho Khương Phi Linh.
Khương Phi Linh sốt ruột nói:
- Ca ca, đừng xằng bậy, mắc lắm!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Đừng bàn lùi nữa, muội đã thích thì ta sẽ mua cho. Linh Nhi, sau này muội thích cái gì đều phải nói với ta, dù là thứ gì ta đều sẽ mua cho muội. Nam nhi đích thực là phải rộng rãi như vậy!
Lý Thiên Mệnh nhìn ra được Khương Phi Linh rất thích vòng cổ kia.
Nói thật thì cô nương người ta xa xứ, xa xôi ngàn dặm đi theo hắn mạo hiểm, từ đây về sau không biết trước sống chết, tặng cho nàng một sợi dây chuyền có đáng gì?
Lý Thiên Mệnh chưa từng tặng thứ gì cho nàng.
Hơn nữa, nàng chỉ là phàm nhân, sơ sẩy một cái là sẽ gặp nguy hiểm, ít ra Thiên Linh Chi Luyến cho Lý Thiên Mệnh chút thời gian phản ứng.
Điều này quá quan trọng với hắn.
Hắn từng thề với Chu Tước Vương.
Rời khỏi Chu Tước quốc, từ đây không để nàng bị chút tổn thương nào.
Một sợi Thiên Linh Chi Luyến có đáng gì?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Linh Nhi nhà ta xinh như vậy, nguyên Đông Hoàng tông không có cô nương nào đẹp hơn muội. Thiên Linh Chi Luyến không thể bán ra trong suốt một trăm năm qua, nói lên nó đang chờ muội.
Khương Phi Linh nhẹ giọng nói:
- Nhưng ca ca, tiền của ca ca dùng để mua chiến quyết . . .
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Chiến quyết? Linh Nhi không hiểu, chỉ cần có muội ở thì ta tìm Thần Nguyên không khó khăn. Cái này gọi là đầu tư, hiểu không? Nịnh muội rồi là tiền vô ào ào.
Khương Phi Linh vốn cảm động rơi nước mắt, kết quả hắn nói câu này làm nàng nín khóc.
Khương Phi Linh tức giận nói:
- Hèn gì! Ta đang thấy lạ sao ca ca bỗng trở nên rộng rãi, thì ra là bụng dạ khó lường!
Nàng có thật sự tức giận không?
Thật sự trong lòng vui như hoa nở.
Cứ thế, Lý Thiên Mệnh dùng ba Thần Nguyên cấp huyền đổi một Thiên Linh Chi Luyến vô dụng nhất Hoàng Cực đại điện.
Trong người vây xem có kẻ biết mặt hắn, phát ra tiếng khen:
- Thiếu tông chủ thật là xa hoa.
Còn về có bao nhiêu người thầm châm chọc hắn phí của trời, bản tính phá của thì không biết.
Trong mắt Lý Thiên Mệnh chỉ có Thiên Linh Chi Luyến.
Khi hắn cầm vòng cổ, Khương Phi Linh xuýt xoa khen.
Chỉ còn lại ít tiền, Lý Thiên Mệnh đi dạo một vòng Hoàng Cực đại điện nhưng không mua được chiến pháp Quy Nhất thích hợp, thế là hắn chạy đi Thiên Bảo Nhai, dùng hết tiền mua nhiều rượu chứa đầy nhẫn tu di.
Rượu này có tác dụng lớn.
- Đi, về nhà!
Lý Thiên Mệnh háo hức muốn ngắm Khương Phi Linh đeo Thiên Linh Chi Luyến sẽ khuynh thành tuyệt thế cỡ nào, đây là thần vật được tạo ra vì nàng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sau này gọi nó là Thiên Linh Chi Luyến, thay tên của nàng cho nó.
- Ừm!
Ở trạng thái linh thể không thể thấy mặt Khương Phi Linh đỏ hay tim đập nhanh, càng không thể thấy nàng hạnh phúc biết bao.
Lý Khinh Ngữ ở phía sau nhìn bọn họ, nàng lau mồ hôi trán.
Nhìn lại, đám đệ tử nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt xem đồ ngốc, dê béo.
Lý Khinh Ngữ bất đắc dĩ cười cười, chạy theo sau:
- Huynh trưởng này của ta vì làm mỹ nhân vui đúng là xa hoa, tính tình trung hậu.
Nói thật thì Lý Khinh Ngữ cũng muốn xem Khương Phi Linh đeo vòng cổ này sẽ đẹp cỡ nào.
. . .
Tùy Duyên phong.
Đêm nay nàng mặc váy ngắn màu tím nhạt đứng dưới ánh trăng.
Khi đeo lên Thiên Linh Chi Luyến, giây phút đó nàng vui sướng, rụt rè, cảm động, mặt đỏ, Lý Thiên Mệnh nhìn mà choáng váng hoa mắt.
Sao lại có thiếu nữ đẹp đến mức này.
Nàng tựa như nữ nhi của thượng thần vô tình lạc vào thế gian.
Dù cho nàng tay trói gà không chặt, nhưng sự thoát tục xuất trần kia nhìn sao cũng không phải phàm trần nên có.
Lý Khinh Ngữ khen ngợi:
- Linh Nhi xinh quá, ta là nữ mà cũng muốn chiếm lấy nàng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Qua bên kia chơi, đừng quấy rầy thế giới của hai chúng ta.
Lý Khinh Ngữ bỏ chạy:
- Biết rồi, ca!
Lý Thiên Mệnh nhìn Khương Phi Linh như nữ nhi của thượng thần, bước nhanh đến gần nàng.
Thiên Linh Chi Luyến như hòa làm một với nàng, cần cổ trắng nõn càng trong suốt sáng lấp lánh.
Lý Thiên Mệnh không thể miêu tả nàng bằng từ ngữ, nếu bắt hắn bụng ít chữ nghĩa phải khích lệ một câu thì chỉ biết nói: Đẹp thấy bà nội!
Dưới ánh trăng, nàng xoay vòng trước mặt hắn.
Tóc dài, váy ngắn, vòng cổ đều bay lên.
- Đẹp không ca ca?
Lúm đồng tiền trên mặt nàng không sâu, nụ cười ngây thơ có chút nghịch ngợm hòa cùng ánh trăng trên cao.
Dưới trời sao, tinh linh thuần khiết hỏi có đẹp không, nên hình dung như thế nào đây?
- Linh Nhi.
Nàng thấp thỏm hỏi:
- Ca ca?
Không lẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy mà không đẹp sao?
- Ta muốn nói một câu với muội.
- Câu gì?
Lý Thiên Mệnh đứng thẳng, mắt nóng bỏng nói:
- Đời này ta chỉ yêu một mình muội, không cưới ai ngoài muội, nếu không thì cho ta trúng Đoạn Căn Tán, đoạn tử tuyệt tôn!
Lý Thiên Mệnh mặc kệ về sau sẽ gặp gỡ chuyện gì, chấp niệm hiện giờ của hắn chỉ có ma phản chiếu trong mắt.
Dù chết vẫn không thôi!
Khương Phi Linh nhoẻn miệng cười, nàng biết ngay mà, sao có thể không đẹp được.
Dưới ánh trăng, nàng kéo nhẹ vạt áo của Lý Thiên Mệnh, nói:
- Vậy thì ta chỉ gả cho mình ca ca.
Khi Khương Phi Linh nói câu này thì kiên định mà cố chấp, trong mắt cũng chứa ma cố chấp giống như Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Nếu không thì sao?
- Nếu không thì cho ta biến thành nam nhân, ôm ba ngàn mỹ nữ, có hàng vạn con cháu.
- . . .
Khương Phi Linh ở chung với Lý Thiên Mệnh lâu cũng đổi tính nghịch ngợm.