Đất tổ Lý thị.
Sương mù đỏ dâng tràn, vạn vật um tùm.
Trở về từ chiến trường Trầm Uyên, Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ tung tăng trong Tùy Duyên phong, còn Lý Thiên Mệnh thì mang hai con thú bản mệnh lại đến đây.
Có Côn Bằng Thánh Ấn trong người, kết giới Huyết Kiếp tránh đường, Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng bước lên Thần Tiêu sơn.
Đến sườn núi, Lý Thiên Mệnh vốn định chào hỏi Thái Hư Côn Bằng nhưng thấy nó ngủ say ngọt ngào thì không quấy nhiễu làm gì.
Trên đỉnh núi, Lý Vô Địch bộ dạng lôi thôi ngủ trên mộ phần, thoải mái ưỡn bụng tròn xoe, chảy nước miếng đầy đất ngủ không biết trời trăng.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Ai nói hắn đang bị Kim mạch hành hạ?
Hàng này phè phỡn như sống ở thế giới Cực lạc thì có.
- Này, tiền bối tự mình gây họa, khuê nữ sắp bị một con heo cưới về, tiền bối còn không biết ngượng ăn thịt uống rượu sa đọa trong chỗ này?
- Cái gì? Có thịt heo ăn?
Lý Vô Địch bật dậy, mắt xoe tròn quan sát Lý Thiên Mệnh:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, ngươi thật hiếu thảo, biết vi phụ đói mấy ngày. Nào, đốt lửa lên, nướng lợn sữa.
- . . .
Nên nói người này thế nào đây?
Lạc quan?
Lý Thiên Mệnh nhếch môi, hắn đã nhìn thấu, qua mấy ngày nữa cả nhà Kim mạch Lý Huyền Nhất sẽ đến đón dâu, Đông Hoàng tông chủ Lý Vô Địch này chẳng giúp được gì.
Xem ra chỉ có thể dựa vào hắn và Lý Du, Diệp Thanh tông lão cũng không thể giúp đỡ.
Lý Thiên Mệnh nói một chuyện càng khiến Lý Vô Địch thấy hứng thú hơn:
- Ta mang rượu đi vào.
Sau khi mua Thiên Linh Chi Luyến, Lý Thiên Mệnh đi dạo một vòng trong Hoàng Cực đại điện, trong tầm túi tiền không có chiến quyết thích hợp, nên hắn lấy hết ra mua rượu, chứa đầy nhẫn tu di.
Rượu ủ bằng Linh Túy nên giá không rẻ.
Khi Lý Thiên Mệnh lấy tất cả rượu ra thì mắt Lý Vô Địch sáng như ngọn đèn.
- Diệu! Trong nhà có trai tráng thật tốt! Nhi tử Thiên Mệnh của ta, ngươi hiếu kính vi phụ như vậy, sau này muốn gì cứ nói, dù là mặt trời trên cao vi phụ cũng hái xuống cho ngươi!
Lý Vô Địch nhảy cẫng lên, mở từng bình rượu ra ngửi, rất là sảng khoái.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dẹp đi, đó là để hiếu kính tổ tông, chừa một phần mười cho tiền bối đã là tốt lắm rồi.
- Tổ tông? Không sao, là phụ thân của ngươi thì ta cũng tính vào hàng tổ tông rồi, ta và tổ tông khác cùng hưởng rượu ngon.
Rất vô sỉ.
Lý Thiên Mệnh bó tay với y.
Thôi thì để y vui vẻ đi.
Hắn đến đất tổ Lý thị đương nhiên là vì tu luyện, nên hắn bắt chước Lý Vô Địch thắp sáng mộ của Lý Thần Tiêu.
Tám mươi mốt sợi thánh thiên văn lại hội tụ.
Lý Vô Địch say khướt hỏi:
- Ngươi đến Quy Nhất cảnh rồi? Tốc độ nhanh quá, vài ngày lên một cảnh giới.
- Đúng vậy!
- Không uổng là nhi tử của ta, xem ra ta có tài chỉ dạy, làm tông chủ rất xứng chức.
Lại phét lác.
Lý Thiên Mệnh lo tập trung mở rộng Linh Nguyên, Quy Nhất khí tràng.
Linh khí thiên địa hội tụ vào mộ của Lý Thần Tiêu mang đến hiệu quả rất tốt.
Tám mươi mốt sợi thánh thiên văn chạy khắp người, tăng vùn vụt mỗi giây mỗi phút.
Lý Thiên Mệnh tin tưởng nguyên Đông Hoàng tông không có ai như hắn vừa có thể Thập Kiếp Luân Hồi vừa có mộ của Lý Thần Tiêu gồm tám mươi mốt sợi thánh thiên văn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Quy Nhất khí tràng của hắn cháy hừng hực, điên cuồng lớn mạnh.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow cũng ở trong đó.
Cuối cùng thì Meow Meow cũng chịu cố gắng hơn, vì được ngủ nhiều hơn, nó không muốn chết.
Lý Thiên Mệnh ngày càng cảm thấy mộ của Lý Thần Tiêu là kỳ tích, hiệu quả quá tốt, tuyệt vời hơn Thái Hoàng Cửu Trọng Môn nhiều, nhưng không có hiệu quả trấn áp như Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.
- Có tổ tiên đời đầu trợ giúp cho ta thì rồi sẽ có ngày ta phá kiếp! Đợi đến ngày phá kiếp, chờ xem Thập Kiếp Luân Hồi của ta sẽ có tạo hóa nghịch thiên gì!
Lý Thiên Mệnh híp mắt cảm nhận lực lượng thiên địa hùng dũng.
- Lý tiền bối.
Lý Vô Địch nói:
- Đừng khách khí vậy, kêu phụ thân được rồi.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Thôi ta gọi nghĩa phụ trước đã.
Thật ra hắn rất tôn kính Lý Vô Địch, vì y chỉ nói hai chữ duyên phận rồi ban tạo hóa tổ tiên của thánh tộc Lý thị cho hắn.
Lý Vô Địch cười tủm tỉm nói:
- Cũng được.
- Khinh Ngữ đã thức tỉnh Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp khi ở trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, Kiếp Luân của nàng biến thành năm trăng tròn song song.
Lý Vô Địch không ra ngoài nên y chưa biết chuyện này.
Nghe xong câu này, Lý Vô Địch không nhúc nhích.
Lý Thiên Mệnh sửng sốt, vì hắn đang đối diện với mộ của Lý Thần Tiêu, bận tu luyện nên không tiện ngoái đầu lại.
- Nghĩa phụ?
Nửa ngày không nghe đáp lại.
Không lẽ hưng phấn quá nên xỉu rồi?
Chắc là thế, dù sao Lý Vô Địch bị Vũ Văn Thái Cực độc hại, Lý Khinh Ngữ có tạo hóa như vậy tất nhiên khiến y mừng như điên.
Lý Thiên Mệnh tạm dừng tu luyện, nhìn lại.
Lý Vô Địch ôm bình rượu, vuốt bụng, ngủ không biết trời trăng.
- . . .
Mới rồi còn đang nói chuyện, chớp mắt đã ngủ rồi?
Vậy hắn nói chuyện Lý Khinh Ngữ phá kiếp không biết Lý Vô Địch có nghe thấy không?
Lý Thiên Mệnh lắc đầu, lười quan tâm y.
Hắn tập trung hết tinh thần vào tu hành nghịch thiên và đấu tranh với Tiểu Mệnh Kiếp.
Ba năm, cảnh giới Thánh!
Không thành công sẽ chết!
Không có đường lui!
Bây giờ Lý Thiên Mệnh chỉ mới bước ra bước đầu tiên, tới Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng.
Lý Du tìm công pháp tu luyện Quy Nhất cảnh cho hắn, Lý Thiên Mệnh nhận lấy nhưng không tu luyện, hắn thầm ghi nhớ lòng quan tâm của bà.
- Lý Huyền Nhất, Lý Huyễn Thần, Lý Kim Xán!
Lý Thiên Mệnh chờ ngày bọn họ đến.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đường tu luyện trong đất tổ Lý thị thì không cần chú ý tiếng ồn, Lý Thiên Mệnh dốc hết sức ra.
Lấy hắn và mộ của Lý Thần Tiêu làm trung tâm, một tầng Luyện Ngục khí tràng, một tầng Hỗn Độn khí tràng phóng lớn ra, càng lúc càng ngưng thực.
Cát bụi bay đi, cây cối đung đưa.
Lý Vô Địch ngủ trước mộ phần, thả hồn theo sóng.
Sau khi tỉnh lại, Lý Vô Địch hỏi:
- Chàng trai, ngươi dùng binh khí gì?
- Kiếm.
- Kiếm đạo tạm được, còn nữa không?
- Xiềng xích.
- Xiềng xích này dùng như roi?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đại khái vậy.
Lý Vô Địch nói:
- Tổ tông đời thứ mười tám của chúng ta, Lý Vu Thần là cao thủ dùng roi, muốn ta đề cử cho ngươi không?
Lý Thiên Mệnh ngừng tu luyện ngay:
- Là sao?
Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra lúc trước Lý Vô Địch nói là đám ma men chứ không phải hai từ ma men. Hiển nhiên trong đất tổ Lý thị không chỉ một mình Lý Thần Tiêu ham rượu, trên mộ bia khác sẽ có cái gì đây?
Lý Thiên Mệnh rất mong đợi.
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, đi theo vi phụ, hôm nay vi phụ mang ngươi đi lạy đám lão tặc, a không, tổ tiên!
Sắp đi ngọn núi khác?
Nói thật là khi nhìn những ngọn núi như người khổng lồ đứng thẳng trong vùng núi, Lý Thiên Mệnh tràn ngập mong đợi.
Lý Thiên Mệnh đi theo Lý Vô Địch lạy từng ngọn núi.
Tuy Lý Vô Địch phế hơn mười năm, đi loạng choạng nhưng thật sự dẫn Lý Thiên Mệnh leo lên nhiều ngọn núi.
- Tổ tiên đời thứ hai Lý Ngân Hà, nhi tử Thiên Mệnh của ta mau quỳ xuống, nào! Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tiếp theo là ngươi và tổ tiên phu thê đối bái!
- Bên này là tổ tiên đời thứ hai Lý Thần Đạo, địa tam tiên*, gồm có trái cà, khoai tây và ớt xanh. A nhầm, là tổ tiên thứ ba, không phải địa tam tiên tổ, vi phụ nhìn nhầm, chắc tại đói bụng.
(*) Địa tam tiên là tên một món ăn của TQ.
Lý Thiên Mệnh xì cười.
Đúng là một người quái thai.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy Lý Vô Địch vẫn có thể tiêu sái như vậy cũng coi như thần kỳ, nên hắn không ghét bỏ y chút nào.