Cuối cùng bái đến tổ tiên thứ mười tám.
Lý Vu Thần.
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh đã đổi mới cái nhìn về những tổ tông này.
Bọn họ đều là hào kiệt một thế hệ, có máu có thịt, là anh linh của Đông Hoàng Cảnh, là nam nhi thiết huyết cứng rắn!
Trên người của hắn chảy dòng máu truyền thừa từ bọn họ, đặc biệt là đồng cảm từ Tiểu Mệnh Kiếp.
- Tổ tiên đời thứ mười tám Lý Vu Thần, bị người gọi là Ác Quỷ Vô Thường, danh hào rất oai. Tổ tiên này là nhân vật rất dữ dội, ở thời đại của y có thể nói là ai nghe tiếng đều sợ vỡ mật. Nhiều kẻ ác chết trong tay y. Y thật sự là một thế hệ sát thần, theo ta được biết thì binh khí y sử dụng là xiềng xích.
Lý Thiên Mệnh đứng trước một bia mộ rách nát.
Bia mộ có máu đen, bên trên khắc sáu chữ to.
Mộ của Ác Quỷ Vô Thường.
Loại người như thế nào mới có danh hào hung ác như vậy?
- Nào, nhi tử Thiên Mệnh của ta, hầu tổ tông uống rượu đi, cống hiến thân thể thiếu niên thuần khiết của ngươi cho tổ tiên vơi bớt cô đơn.
Lời này sao nghe rùng rợn.
Lý Thiên Mệnh như thấy tổ tiên được gọi là Ác Quỷ Vô Thường hiện bóng ảo trên bia mộ, phát ra tiếng cười âm trầm với mình.
Lý Thiên Mệnh phồng lên can đảm, xách bình rượu lên đổ xuống bia mộ:
- Tổ tiên, uống rượu!
Ục ục ục ục!
Rượu thấm vào đất bùn phát ra tiếng động như có người đang uống rượu.
Tiểu Hoàng Kê đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, run run ôm Bé Mèo Mun:
- Meow Meow, ngươi đừng sợ, Kê ca bảo vệ ngươi.
- Kê ca, ta có sợ đâu?
Bộ dáng Meow Meow tò mò ngó trái ngó phải, nếu không phải bị Tiểu Hoàng Kê ôm chắc nó đã leo lên bia mộ nhìn xem.
Tiểu Hoàng Kê run giọng nói:
- Không! Ngươi sợ hãi, ta cảm giác ngươi đang run!
- Kê ca, ôm chặt quá đó. Ta thật sự không sợ, sắp nghẹt thở rồi, meo!
- Không sao, có ta ở đây, ngươi sẽ không sợ.
- . . .
Lý Thiên Mệnh thấy gai mắt, Huỳnh Hỏa bình thường đại sát bốn phương mà bây giờ sợ đến run cầm cập nhưng vẫn cứng miệng.
Bình rượu thứ ba rót xuống.
Chợt nghe tiếng ợ no:
- Ợ!
Lý Thiên Mệnh suýt nhảy cẫng lên.
Giây sau, mộ của Ác Quỷ Vô Thường bắn ra tia sáng âm trầm, tổng cộng ba mươi ba sợi thánh thiên văn bò trên bia mộ. Tuy là thánh thiên văn màu trắng nhưng là trắng bệch.
Thánh thiên văn sắp hàng trên bia mộ đen, rất nhanh xếp thành bốn chữ to:
Sinh Tử Tiên Pháp.
Đây là chiến pháp Quy Nhất hay chiến quyết Thiên Ý? Hoặc là chiến quyết càng cao cấp hơn? Lý Thiên Mệnh không biết.
Thánh thiên văn nhanh chóng biến đổi, biến thành ba cụm từ.
Cụm thứ nhất: Câu Hồn.
Cụm thứ hai: Tác Mệnh.
Cụm thứ ba: Siêu Độ Chúng Sinh.
Lý Thiên Mệnh đoán rất có thể đây là ba chiêu trong Sinh Tử Tiên Pháp.
Đến cụm Siêu Độ Chúng Sinh thì thánh thiên văn bỗng thay đổi, chúng nó dung hợp vào mộ của Ác Quỷ Vô Thường, sau đó trên mộ hiện ra một bóng người màu đen.
Bóng người đưa lưng về phía Lý Thiên Mệnh, dường như khoác áo choàng đỏ như máu, áo choàng quỷ dị dữ tợn, đằng đằng sát khí.
Đáng sợ nhất là trong tay bóng người cầm roi dài đỏ như máu, hoặc nên nói là một sợi xiềng xích đỏ máu.
Meow Meow thấy nhàm chán, nhưng nó bị Tiểu Hoàng Kê bóp cổ, tạm thời không đi được.
Tiểu Hoàng Kê đã bình tĩnh lại.
Nó nhìn thấy cái gì?
Chiến quyết!
Lại là chiến quyết!
Gà con sôi sục máu, bày ra tư thế tu luyện Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Vì trừ bóng người ra, bên cạnh bia mộ có bóng dáng một con chim bằng.
Chim bằng đó là thú bản mệnh của Ác Quỷ Vô Thường này, hình như có màu đỏ máu.
Điều này nghĩa là rất có thể có thú pháp.
Ngay lúc này.
Keng!
Một roi quất ra.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt lại.
Đây không phải cú quất roi bình thường, cảm giác khá giống Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, tuyệt đối ẩn chứa chiến quyết Thiên Ý bên trong, rồi lại không vượt qua phạm trù Lý Thiên Mệnh bị giới hạn chỉ có thể tu luyện chiến pháp Quy Nhất.
Nói cách khác, rất có thể là chiến quyết Thiên Ý phiên bản đơn giản đến chiến pháp Quy Nhất.
Tiền thân của Sinh Tử Tiên Pháp này rất có thể ở đẳng cấp cao hơn nữa.
Roi quất ra, bóng chim bằng đỏ cũng thi triển một vuốt, tuy hình thức khác nhau nhưng quỹ tích hay tạo hóa đều giống hệt.
Binh khí chỉ là môi giới, ý chí của Thiên Ý mới là căn bản.
Quan trọng hơn là bởi vì là phiên bản đơn giản thành chiến pháp Quy Nhất nên quất roi, móng vuốt phối hợp với nhau hoàn mỹ không khuyết điểm, không kẽ hở.
Lý Thiên Mệnh không nói được cảm giác về roi này.
Quất roi xong bóng trên mộ của Ác Quỷ Vô Thường biến mất.
Nhưng trái tim của Lý Thiên Mệnh rung động thật lâu, hắn thấy một roi đánh tan mây đen, một roi khiến vạn vật tĩnh lặng như tan mất hồn. Nếu hắn không đoán sai thì đó là Câu Hồn trong Sinh Tử Tiên Pháp.
Một roi quét qua, vạn vật mất hồn lạc phách, đều bị xiềng xích cuốn lấy.
Huyền diệu trong chiêu này gần như sánh bằng Tiêu Tan của Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Lý Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu, hắn đã chìm đắm vào đó.
Câu Hồn!
Câu Hồn!!!
Làm cách nào Câu Hồn?
Trong tay của Lý Thiên Mệnh cầm Tà Ma được Mộ Dương tặng cho.
Keng!
Xiềng xích đỏ máu bung ra bên cạnh hắn.
Vũ khí yêu tà khiến Lý Thiên Mệnh giống như Ác Quỷ Vô Thường.
Cánh tay trái hắc ám của Lý Thiên Mệnh cũng có thể điều khiển xiềng xích, nhưng tính linh hoạt kém hơn một chút. Nhưng Câu Hồn chẳng cần linh hoạt, nó cần Thiên Ý.
Lý Thiên Mệnh cảm ngộ sự đáng sợ của chiêu này, nên hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Tu luyện cảnh giới không phải luôn tiêu xài thời gian mà còn cần chút tham ngộ, biết nghỉ ngơi và điều dưỡng.
Mỗi ngày Lý Thiên Mệnh đều chừa thời gian tu luyện chiến quyết, hắn không mua được chiến quyết trong Hoàng Cực đại điện nhưng vô tình có Sinh Tử Tiên Pháp càng đáng sợ hơn.
- Không biết có nhiều liệt tổ liệt tông như vậy thì còn bao nhiêu tạo hóa ở trong đó? Ta đã là huyết mạch của thánh tộc Lý thị, số phận đưa đẩy thức tỉnh Tiểu Mệnh Kiếp, đã đến đất tổ này, người mang dòng máu của tổ tiên thiên thu muôn đời, vậy thì ta phải gánh vác trách nhiệm phục hưng thánh tộc Lý thị! Các tổ tiên hết lòng chỉ dẫn cho ta, ban tạo hóa cho ta, chắc họ cũng cực kỳ không cam lòng đối với tộc từng huy hoàng giờ xuống dốc. Khinh Ngữ đã phá kiếp, ta cũng bước lên đường phá kiếp. Vậy thì từ đây về sau, tương lai của ta chính là tương lai của thánh tộc Lý thị!
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh không thấy tia sáng từ vô số bia mộ tổ tiên chiếu lên người hắn.
Anh linh của các tổ tiên hiện ra trên người hắn, đó là những vị từng đấu tranh với thiên địa, chém giết với số phận.
Ý chí của bọn họ hội hợp lại, đã định sẵn nổi lên gió lốc đảo điên Đông Hoàng Cảnh.
Cảnh tượng này giống như ngày trước tất cả bóng người bám trên người Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch đứng phía sau Lý Thiên Mệnh, bình rượu ôm trong ngực rơi lăn lốc dưới đất, mắt y hé mở một khe nhỏ.
Trong khe hở nhỏ đó lộ tia đỏ máu ngập trời!