Kim Minh phong.
Kim mạch nhánh trong bốn mạch lớn thánh tộc Lý thị, toàn tộc đều ở trên Kim Minh phong.
Trên Kim Minh phong có nhiều Kim Minh Thạch, ánh mặt trời chiếu xuống, nhìn từ xa tựa như núi vàng, hùng vĩ mênh mông hơn Tùy Duyên phong nhiều.
Dù dưới ánh trăng đêm tối thì Kim Minh phong trông như núi bạc.
Đêm khuya.
Trong Kim Minh đại điện trên đỉnh Kim Minh phong, tộc trưởng Kim mạch Lý Huyền Nhất đứng chắp tay sau lưng.
Đứng trước mặt gã là con cả khiến gã đắc ý nhất, đệ tử của Vũ Văn Thái Cực, thiếu niên mắt vàng Lý Huyễn Thần.
Con ngươi màu ám kim của Lý Huyễn Thần lóe tia sáng cực kỳ chói mắt trong bóng đêm.
Lý Huyễn Thần nói:
- Phụ thân, hôm nay nhi đã đưa lễ hỏi đến Tùy Duyên phong.
- Như thế nào?
Lý Huyễn Thần trả lời:
- Tự nhiên là đóng kín cửa không cho nhi đi vào, nhi đành chất đống lễ hỏi trước cửa Côn Bằng thánh điện.
Lý Huyền Nhất lạnh lùng cười:
- Ha ha, chẳng qua là giãy dụa phí công, khiến người cười. Ta có tờ giấy hôn ước, có quậy lên trời thì chúng ta vẫn nắm chắc thắng lợi.
Lý Huyễn Thần nói:
- Năm xưa phụ thân đúng là thông minh, có quyết đoán.
Lý Huyền Nhất nghĩ đến chỗ đắc ý cũng bật cười:
- Không có gì, chủ yếu là Lý Vô Địch đã nổi điên, thành phế nhân rồi còn dám chống đối với ta, nên thừa dịp hố hắn một cú.
Lý Huyền Nhất cảm khái nói:
- Xán nhi xấu số, bẩm sinh tư chất quá kém, đầu óc cũng không nhanh nhạy, cưới vợ như thế này về cho hắn xem như chuyện duy nhất phụ thân như ta đây có thể làm cho hắn. Dù sao đây là thiên tài Tam Kiếp Luân Hồi của huyết mạch Chí Tôn, cũng xinh đẹp.
Lý Huyễn Thần hỏi:
- Phụ thân không sợ đệ đệ không chế ngự được Lý Khinh Ngữ sao?
Lý Huyền Nhất nói:
- Nàng mạnh hơn đệ đệ của ngươi, nhưng đến Kim Minh phong chúng ta thì kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, một tiểu nha đầu dám chơi với ta sao? Phụ thân của ngươi bảo đảm sẽ cho nàng không thể nhúc nhích, sinh nhiều mấy đứa con cho nhà chúng ta là nàng sẽ ngoan ngay.
Lý Huyễn Thần ngẫm nghĩ, cuối cùng có quyết định:
- Phụ thân, về chuyện Lý Khinh Ngữ thì nhi có sắp xếp khác.
Câu này nghe rất cứng rắn.
Nên biết, Lý Huyền Nhất là cường giả cảnh giới Thánh duy nhất trong thánh tộc Lý thị.
Thánh tộc Lý thị hiện giờ trừ Phong mạch ra cơ bản do Lý Huyền Nhất quyết định.
Lý Huyền Nhất nhíu mày hỏi:
- Ý của ngươi là sao?
- Sư đệ Vũ Văn Thánh Thành của nhi đã gặp Lý Khinh Ngữ, hắn khá thích nên nhi giao hẹn với hắn.
Lý Huyễn Thần nói cho Lý Huyền Nhất biết về giao hẹn đó.
Lý Huyền Nhất tức giận đến nỗi râu run run:
- Bậy quá! Ngươi đang nghĩ cái gì? Đây là vợ của đệ đệ của ngươi, có hôn ước trong tay, cưới hỏi đàng hoàng, ngươi tự ý quyết định để đệ đệ của ngươi hốt vỏ?
Mắt Lý Huyễn Thần sáng rực nhìn gã:
- Phụ thân, nhi ngược lại muốn hỏi phụ thân đang nghĩ cái gì? Không lẽ phụ thân cũng đang nằm mơ muốn phục hưng thánh tộc Lý thị? Tỉnh táo lại đi, Đông Hoàng tông hiện giờ là thiên hạ của Tông Lão Hội, sư tôn của nhi, Tông Lão Hội có ít nhất một nửa người đứng về phía hắn. Đông Hoàng tông tương lai sẽ dần biến thành của riêng Vũ Văn thế gia! Phụ thân nói xem vì sao nhi nịnh nọt Vũ Văn Thánh Thành, Vũ Văn Thần Đô? Cũng vì nhà chúng ta! Đã đến lúc này rồi phụ thân còn lo cho hạnh phúc của Lý Kim Xán? Phụ thân, nhi không muốn nói câu này nhưng phụ thân có biết cái gì gọi là tầm nhìn hạn hẹp không?
Lý Huyền Nhất gầm lên, giơ cao tay:
- Láo toét!
Lý Huyền Nhất không ngờ đời này sẽ có lúc bị nhi tử ruột nói mình tầm nhìn hạn hẹp.
Nhưng cuối cùng Lý Huyền Nhất không tát Lý Huyễn Thần, vì gã thấy ánh mắt nhi tử vẫn nóng rực.
Lý Huyễn Thần dịu giọng nói:
- Phụ thân có nghe nói Lý Thiên Mệnh đánh Vũ Văn Thánh Thành một trận trong chiến trường Trầm Uyên không?
- Ta có nghe.
Lý Huyễn Thần nghiến răng nói:
- Thực lực của Vũ Văn Thánh Thành vượt qua tất cả Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng vậy mà không đánh lại Lý Thiên Mệnh, chứng minh Lý Thiên Mệnh là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nhi đã không có khả năng lấy được Côn Bằng Thánh Ấn.
- Ừm!
Lý Huyền Nhất không phủ nhận điều này.
Nửa năm đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng?
Mới mười ngày Lý Thiên Mệnh đã là Quy Nhất cảnh giới.
Lý Huyễn Thần nói:
- Nhưng nhi còn một cơ hội lấy được Côn Bằng Thánh Ấn!
- Là thế nào?
Mắt Lý Huyễn Thần nóng rực, cảm xúc kích động nói:
- Lý Thiên Mệnh kết thù với Vũ Văn thế gia, sớm muộn gì hắn sẽ chết, khi hắn chết thì Côn Bằng Thánh Ấn là của nhi. Trong tình hình này, nhi tặng Lý Khinh Ngữ cho Vũ Văn Thánh Thành, vậy là mâu thuẫn giữa hai bên sẽ ngày càng lớn, lớn đến nỗi chém giết sống chết, lớn đến nỗi trưởng bối không điều hòa được.
- Tuy Vũ Văn Thần Đô không để Lý Thiên Mệnh lọt vào mắt nhưng nếu ngày đó đến, chắc chắn hắn sẽ ra tay, cuốn hắn vào thì Lý Thiên Mệnh chết chắc! Đây là lý do vì sao nhi tặng Lý Khinh Ngữ cho Vũ Văn Thánh Thành.
- Lý Thiên Mệnh thức tỉnh thiên tư, đám người Diệp Thanh tông lão đang chú ý, nếu bọn họ thật sự bảo vệ Lý Thiên Mệnh thì nhi không có cơ hội giết hắn. Chỉ có Vũ Văn Thần Đô là có thể giết chết hắn! Côn Bằng Thánh Ấn vô dụng với Vũ Văn thế gia, nhi là đệ tử của Vũ Văn Thái Cực, chắc chắn bọn họ sẽ nâng đỡ nhi tương lai chấp chưởng thánh tộc Lý thị, góp sức cho Vũ Văn thế gia. Đây là đường ra duy nhất của tộc chúng ta!
Lý Huyền Nhất nghe đến đây thở dài một hơi.
Gã phải thừa nhận rằng Lý Huyễn Thần nói cực kỳ chính xác.
- Nhưng đệ đệ của ngươi vốn đã tội nghiệp, giờ càng tội hơn.
Lý Huyễn Thần nói:
- Phụ thân, nhi nói thật, nhi tử vô dụng như vậy còn chẳng bằng cho hắn chết đi! Hắn ở lại thế giới này một ngày thì mãi là sâu mọt trong nhà chúng ta! Nên giết hắn ngay khi mới sinh ra!
Lý Huyền Nhất khó tin bật thốt:
- Sao ngươi có thể nói như vậy? Đó là đệ đệ của ngươi!
Lý Huyễn Thần la lên:
- Đệ đệ gì chứ? Nhi không có loại đệ đệ đần như vậy!
Lý Huyền Nhất siết chặt hai nắm tay, nhìn Lý Huyễn Thần chằm chằm.
Cuối cùng Lý Huyền Nhất thở dài, cúi đầu phất tay:
- Ngày mai đi đón dâu.
- Phụ thân, hy vọng sẽ thông cảm cho nhi, tất cả điều nhi làm đều vì cho nhà chúng ta càng tốt hơn.
Lý Huyễn Thần lùi lại hai bước, quỳ dưới đất, dập đầu ba lần sau đó đứng lên, xoay người rời đi.
Người đã đi xa, Lý Huyền Nhất nhìn theo bóng lưng đó.
- Khiến thánh tộc Lý thị trở thành phụ thuộc của Vũ Văn thế gia?
Lý Huyền Nhất quay đầu nhìn phía sau Kim Minh đại điện là nơi tổ tiên yên giấc.
- Thánh tộc Lý thị! Thánh tộc Lý thị!!!
Lý Huyền Nhất siết chặt hai nắm tay, quỳ dưới đất.
- Tổ tiên, ta là tội nhân, ta không có cốt khí, ta . . .
Ngày xưa huy hoàng, một mình Kim mạch là có thể càn quét Thánh Thiên Phủ, giờ trở thành phụ thuộc của Vũ Văn thế gia xưa kia chỉ là tép riu, nhưng đây là đường ra duy nhất.
Lý Huyền Nhất biết điều này vô cùng đáng buồn, nhưng gã không tìm được con đường khác, vì nhi tử đã đi lên con đường này, gã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
- Lý Thiên Mệnh? Dù bảo vệ cỡ nào cũng chỉ là Lý Vô Địch thứ hai. Ngươi chết chắc rồi!
Lý Huyền Nhất buộc phải xoay người bước lên con đường nhi tử đã chọn.
Ánh trăng như mộng.
Dưới ánh trăng, hai thiếu nữ.
Một người múa đao, một người xem đao.
Minh Nguyệt Nhẫn lấp lóe, Lý Khinh Ngữ nhanh đến tột độ.
Keng!
Ánh trăng vụt qua, một gốc cây to ngã đổ.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc trường bào xen kẽ màu đen trắng, ăn mặc gọn gàng, tóc dài màu xám nhạt tung bay tựa như nữ thần ánh trăng.
Khương Phi Linh hâm mộ khen:
- Khinh Ngữ ngầu quá!
Nàng cũng muốn giống như vậy, vung đao chém, đường đao sáng choang. Tiếc rằng nàng chân yếu tay mềm.
Lý Khinh Ngữ cất Minh Nguyệt Nhẫn, cười hỏi:
- Ngầu bằng ca của ta không?
Khương Phi Linh trả lời giòn vang:
- Thế thì kém xa.
- Tiếc quá, Linh Nhi xinh vậy mà ánh mắt hơi kém.
Khi Lý Khinh Ngữ cười thì mắt hơi nheo lại, có cảm giác ngây thơ hồn nhiên.