Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ cùng vái chào, thái độ cung kính:
- Kính chào tông lão, Diệp hoàng sư, Diệp trưởng lão.
Diệp Thanh tông lão nói:
- Thiên Mệnh, hãy thả Huyễn Thần ra trước.
- Vâng!
Bọn họ đã xuất hiện thì Lý Huyễn Thần mất giá trị, Lý Thiên Mệnh nghe lời thả người.
Gỡ bỏ Tà Ma, Lý Huyễn Thần người đẫm máu gần như bò tới chỗ phụ thân Lý Huyền Nhất.
Hiển nhiên sắc mặt của Lý Huyền Nhất càng đen hơn, vì nhi tử đã thoát khỏi khống chế nhưng gã vẫn nghẹn một hơi.
Lý Huyền Nhất hậm hực dẫn dắt ba tộc chào Diệp Thanh tông lão.
Diệp Thanh tông lão chắp tay sau lưng, thần uy kinh người:
- Lý Huyền Nhất.
Lý Huyền Nhất cúi đầu đáp:
- Có!
- Ngươi là cảnh giới Thánh duy nhất của thánh tộc Lý thị, huyết mạch Chí Tôn xuất hiện thể Ngũ Kiếp Luân Hồi giống như Lý Thiên Mệnh thì ngươi nên hiểu rằng đây là tiên linh tổ tiên che chở. Ngươi chẳng những không che chở, ngược lại vì ích kỷ của bản thân mà chèn ép áp đặt, thậm chí ý đồ giết chết, trải đường cho nhi tử của mình. Ngươi không có chút khí phách của tiên liệt đời đời của thánh tộc Lý thị, ta chỉ có thể nói ngươi khiến ta thất vọng.
Diệp Thanh tông lão nói mỗi một câu đều khiến da đầu Lý Huyền Nhất tê dại.
- Tông lão, ta biết sai rồi!
Lý Huyền Nhất quỳ xuống, đám người Lý Diễm Sinh cũng vội vàng cúi đầu quỳ xuống.
- Không cần, ngươi không phải người của Thanh Thần sơn ta, ta không quản được ngươi, tóm lại là ngươi chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ đều là đệ tử của Thanh Thần sơn ta, nếu ta đã nói sẽ che chở bọn họ thì ngươi đừng đụng vào, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!
Diệp Thanh tông lão nói câu sau cùng ẩn chứa sát khí.
Lý Huyền Nhất đổ mồ hôi hột nói:
- Vâng thưa tông lão, Huyền Nhất biết sai rồi!
Mãi đến hôm nay, Lý Huyền Nhất đã hiểu sau trận chiến này, tất cả người ba mạch bọn họ không có cơ hội đụng vào Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh có chết cũng sẽ chết trong tay Vũ Văn thế gia, ít nhất sau này ba mạch bọn họ không có khả năng đến Tùy Duyên phong quấy rầy nữa.
Diệp Thanh tông lão phất tay, lười quan tâm gã:
- Tự giải quyết cho tốt đi.
Diệp Thanh tông lão xoay người lại nhìn Lý Thiên Mệnh, khóe môi cong lên:
- Ta đã xem trận chiến hôm nay từ đầu đến cuối. Lý Thiên Mệnh, ngươi biểu hiện ra khí khái của thánh tộc Lý thị, còn có sự mạnh mẽ của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi. Ta đã nói cho ngươi nửa năm đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng, cho ngươi một cơ hội chứng minh mình là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi. Hiện giờ mới qua hơn nửa tháng mà ngươi đã là Quy Nhất cảnh đệ nhị trọng, cũng sắp tới đệ tam trọng.
Diệp Thanh tông lão cảm khái:
- Mặc kệ người khác nói sao, ít nhất ta cho rằng thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của ngươi là thật sự.
Lời của Diệp Thanh tông lão chẳng khác nào là kết luận đối với tất cả người thánh tộc Lý thị.
Đến tận đây sẽ không còn ai nghi ngờ việc này, bao gồm đám người Thất Tinh Phong mạch Lý Huyền Hà, Lý Thần Hoằng đứng xa lặng lẽ quan sát cuộc chiến.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cảm tạ tông lão!
Diệp Thanh tông lão đang trợ giúp hắn.
Diệp Thanh tông lão nói:
- Không cần tạ, là ngươi tự chứng minh bản thân, thắng được tôn trọng của mọi người.
Diệp Thanh quan sát từ trên xuống dưới, càng xem càng vừa lòng:
- Nói thật ra từ trên người của ngươi cho ta nhìn thấy bóng dáng các tổ tiên thánh tộc Lý thị được miêu tả trong truyện ký.
- Tông lão quá khen.
Lý Thiên Mệnh không ngờ trận chiến vì Lý Khinh Ngữ mang đến thu hoạch to lớn như vậy.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt Diệp Thiếu Khanh, Diệp Vũ Hề nhìn mình cũng mang chút thưởng thức.
Lý Du vui mừng hỏi:
- Tông lão, nghe nói hôm nay Thiếu Khanh sẽ đi Tông Lão Hội nhận chức, chính thức trở thành một trong ba mươi ba vị tông lão?
Diệp Thanh đáp:
- Đúng vậy, lát nữa chúng ta sẽ qua đó.
Lý Du càng vui vẻ:
- Chúc mừng tông lão, chúc mừng Diệp gia, một môn hai tông lão!
Thế lực của Diệp gia càng mạnh thì bà cháu bọn họ càng an toàn.
Diệp Thiếu Khanh phẩy quạt, cười tủm tỉm nói:
- Lý tộc mẫu, ta cũng có chuyện muốn chúc mừng người.
Lý Du hoang mang:
- Chúc mừng ta?
Bà thì có việc vui gì?
Diệp Thiếu Khanh nháy mắt nói:
- Đúng rồi, chúc mừng người. Ta mới trở thành tông lão, Tông Lão Hội chia Thanh Long Kiếm Phong cho ta, hiện giờ chưa có đệ tử thân truyền nào, nên ta định thu hai đệ tử thân truyền để lấy hên.
- Hai đệ tử thân truyền . . .
Câu này làm đám người Lý Huyền Nhất không kiềm được ngước đầu lên.
Nguyên thánh tộc Lý thị hiện giờ chỉ có mình Lý Huyễn Thần là đệ tử thân truyền của tông lão.
Cấp bậc thân phận của đệ tử thân truyền cao nhất, trừ bốn đệ tử Thái Nhất khác ra. Nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền, không nói đến tài nguyên tu luyện, quan trọng nhất là được tông lão che chở.
Tông lão cực khổ chỉ dẫn đệ tử cảm ngộ với nửa con cái, ai dám động chạm?
Tóm lại sau này Lý Huyền Nhất không thể tùy tiện động vào, nếu không sẽ là khiêu khích tông lão.
Đệ tử thân truyền và đệ tử nội tông hoàn toàn là khái niệm khác biệt.
Trên một ngọn núi có hàng vạn đệ tử nội tông, nhưng trong một thế hệ không có nhiều hơn mười đệ tử thân truyền.
Diệp Tử Y cũng không thể trở thành đệ tử thân truyền!
Trước mắt Diệp Thiếu Khanh không có đệ tử nào, đại đệ tử đứng đầu, nhị đệ tử của y là vị trí rất mấu chốt. Trong thời gian qua, nhiều người móc nối quan hệ, muốn đưa con cái đến chỗ Diệp Thiếu Khanh nhưng đều bị từ chối. Bao gồm đại ca của y đưa Diệp Tử Y đến trước mặt y, sau khi thử thách nàng thì y lắc đầu không nhận.
Có thể thấy Diệp Thiếu Khanh xem trọng đệ tử thân truyền của mình cỡ nào.
Dù gì là đệ tử đầu tiên, tông lão nào đều sẽ cực kỳ xem trọng, trình độ của đệ tử là mặt mũi của tông lão. Trình độ kém, đệ tử mất mặt, tông lão cũng mất mặt theo.
Nên khi Diệp Thiếu Khanh nói ra câu này thì mọi người mới kích động như thế.
Mắt Lý Du sáng rực hỏi:
- Thiếu Khanh, ngươi định thu hai người nào làm đệ tử thân truyền?
Vì mới rồi Diệp Thiếu Khanh chúc mừng bà.
Không lẽ . . .?
Mọi người cùng nhìn Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ.
Trước bao ánh nhìn, Diệp Thiếu Khanh mỉm cười nhìn về phía Lý Thiên Mệnh.
Diệp Thiếu Khanh phẩy quạt, cười hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, thiếu tông chủ là thân phận quan trọng của ngươi, nhưng bây giờ ta cho ngươi thân phận đại đệ tử đứng đầu Thanh Long Kiếm Phong, ngươi có đồng ý nhận không?
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tông lão Diệp Thiếu Khanh mới toanh định thu Lý Thiên Mệnh làm đại đệ tử đứng đầu.
Mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Dù sao thiên phú của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cộng thêm biểu hiện hôm nay của Lý Thiên Mệnh đủ thuyết phục tông lão.
Thứ duy nhất ngăn cản Diệp Thiếu Khanh có lẽ là mối thù không thể xóa nhòa giữa nhi tử của Lý Vô Địch và Vũ Văn thế gia.
Nhưng dường như Diệp Thiếu Khanh không lo lắng điều này.
Lý Thiên Mệnh biết thật ra y có đắn đo suy nghĩ, nhưng y vẫn chịu nhận hắn, chịu chỉ dẫn, bảo vệ, đây là khí phách thế nào?
Không nói đến Diệp Thiếu Khanh vốn có bản lĩnh, hiện giờ là tông lão trẻ tuổi nhất, tương lai tươi sáng. Dù y chỉ là một trưởng lão, điện khách thì Lý Thiên Mệnh sẽ không do dự nhận lời.
Người ta coi trọng ngươi, chấp nhận bảo vệ ngươi thì còn lý do gì để phân vân nữa?
Nên Lý Thiên Mệnh không chút do dự vái chào:
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh kính chào sư tôn!
Cuộc đời thú vị vậy đấy, lúc trước không trở thành đệ tử của Mộ Dương, nào ngờ đến Đông Hoàng tông, gặp sư tôn như Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Người trẻ tuổi, đừng gấp gáp quá, bây giờ có lạy cũng vô dụng. Đêm nay sửa soạng, ngày mai đi Thanh Long Kiếm Phong, chính thức bái sư!
- Vâng!