Có câu một ngày làm thầy, suốt đời làm phụ thân.
Lý Thiên Mệnh tự biết thiên phú của mình không tệ, nhưng hắn chưa bao giờ nôn nóng bốc đồng, cảm thấy mình ghê gớm.
Trong cuộc đời được gặp quý nhân như Diệp Thiếu Khanh là sự may mắn.
Giống như lúc gặp Mộ Dương, đã cho hắn nhiều chỉ dẫn.
Nên bây giờ Lý Thiên Mệnh tràn ngập tôn kính với Diệp Thiếu Khanh.
Có một điều mấu chốt là thân phận của Lý Thiên Mệnh đặc biệt, thu hắn làm đồ đệ chẳng khác nào đứng thành hàng, tỏ thái độ, nhưng Diệp Thiếu Khanh vẫn không do dự, đây là ân đức.
Có quan hệ sư đồ nghĩa là cùng nhau chia sẻ vinh nhục, thậm chí cùng sống chết.
Đối phương rộng rãi khảng khái như vậy, Lý Thiên Mệnh là người biết ơn sẽ đền đáp, lòng thầm cảm kích.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, nhưng từ đây về sau đã xem ba vị Diệp gia là quý nhân của đời mình.
Lý Thiên Mệnh nhận thấy nhiều đệ tử thánh tộc Lý thị hâm mộ nhìn mình, trong ánh mắt đã không còn trêu cợt, coi rẻ nữa, chỉ có hâm mộ và kính sợ.
Trong Đông Hoàng tông, thân phận của thiếu tông chủ là trò cười đặc biệt, nhưng thân phận đại đệ tử đứng đầu của Thanh Long Kiếm Phong là vinh dự.
- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, phải biết ơn sư tôn, có sư tôn rồi, sau này ngươi không còn lênh đênh trong mưa gió, được người chở che.
Lý Du nghĩ đến đây lại rơi lệ thành dòng.
Nếu năm xưa có người dám thu Lý Vô Địch làm đệ tử thì đã không lưu lạc đến mức này.
Diệp Thanh rất áy náy điều này, năm xưa y và Lý Vô Địch có duyên nhận sư đồ, nhưng vì một ít chuyện nên hơi ngăn cách.
Hơn nữa Lý Vô Địch trời sinh tính tiêu sái, thẳng ruột ngựa, không trầm ổn như Lý Thiên Mệnh, tính cách không được trưởng bối thích.
Có người che chở, có thân phận chính thức đệ tử thân truyền, từ nay Lý Thiên Mệnh sẽ yên ổn nhiều hơn khi ở trong Đông Hoàng tông.
Diệp Thanh tông lão nói:
- Sư đồ là duyên phận, không có gì phải cảm ơn. Sau này có thành tựu gì còn phải xem tạo hóa của bản thân Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Bây giờ hắn tò mò là Diệp Thiếu Khanh định thu đệ tử thứ hai có khi nào là Lý Khinh Ngữ không?
Còn nhớ Lý Khinh Ngữ nói Diệp Thiếu Khanh lập mục tiêu cho nàng là đến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng trước năm mười bảy tuổi. Với thiên tư hiện giờ của Lý Khinh Ngữ, chỉ còn thiếu một trọng, chắc chắn không thành vấn đề.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Khinh Ngữ, ta đã thấy ngày đó ngươi đánh bại Diệp Tử Y.
Lý Khinh Ngữ hơi cúi đầu, nét mặt có chút kích động:
- Hoàng sư.
- Tính tình của ngươi trầm tĩnh, sẵn sàng chịu khổ. Mười mấy năm qua, ngươi dựa vào bản thân đi từng bước đến hiện tại. Ngươi vĩnh viễn là đệ tử nghiêm túc nghe giảng nhất, ta nhìn ngươi lớn lên. Với tâm tính của ngươi, ta kết luận sẽ có thành tựu tương lai không tệ, có câu thiên đạo ưu ái người cần cù. Ta không cho Diệp Tử Y cơ hội, vì ta kiên định cho rằng tâm tính của nàng ta nóng nảy, không có ý chí của cường giả, tuy thiên tư không kém hơn ngươi nhưng ta khó mà dạy dỗ tốt cho nàng ta. Ngươi là miếng ngọc thô chăm chỉ, nên ta đồng ý cho ngươi một cơ hội, để ngươi trở thành đệ tử thứ hai của ta, ngươi có chịu không?
Diệp Thiếu Khanh là người tiêu sái, y không ngại nói rõ với mọi người sự khác nhau giữa Diệp Tử Y và Lý Khinh Ngữ.
Đây là đúc kết nhiều năm của y.
Đoạn thời gian này, vì Diệp Thiếu Khanh từ chối nhận Diệp Tử Y nên gây ra nhiều mâu thuẫn với huynh trưởng, trong lòng hơi bực bội. Dù vậy, y sẽ không sửa đổi tiêu chuẩn.
Diệp Thiếu Khanh nói nếu muốn thu, muốn cho Diệp Tử Y một thân phận đệ tử thân truyền thì đi tìm phụ thân Diệp Thanh của y mà xin.
Thu tôn tử, tôn nữ ruột làm đồ đệ, mặc kệ thiên tư ra sao đều cho thân phận đệ tử thân truyền, nhiều tông lão trong Tông Lão Hội đều làm như vậy. Chẳng qua Diệp gia bọn họ có kiên trì riêng, chỉ cần chất, không cần lượng.
Diệp Thanh không chịu nổi con trai cả và Diệp Tử Y mè nheo nên đã đồng ý cho thân phận đệ tử thân truyền Diệp Tử Y.
Nếu không vì thế, hôm nay Diệp Thiếu Khanh cho Lý Khinh Ngữ cơ hội, về nhà sẽ có trận cãi cọ với huynh trưởng nữa.
Lý Khinh Ngữ biết rõ nhiều chi tiết trong đó, nàng kích động còn hơn Lý Thiên Mệnh.
Vì nàng cố gắng nhiều năm như vậy, đây là bảo đảm lớn nhất dành cho mình.
Khi Diệp Thiếu Khanh nói xong, Lý Khinh Ngữ gật đầu như gà con mổ thóc, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Khanh vỗ vai nàng:
- Rất tốt, về sau tiếp tục cố gắng, đừng phụ kỳ vọng của phụ mẫu mình và ta.
Lý Khinh Ngữ kiên định nói:
- Vâng thưa sư tôn, chắc rồi!
Lý Thiên Mệnh mừng thay cho nàng.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy Diệp Thiếu Khanh nói sai một điều, đó là: Từ đây về sau thiên phú của Lý Khinh Ngữ tuyệt đối sẽ không ngang ngửa với Diệp Tử Y.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Được rồi, ngày mai đến Thanh Long Kiếm Phong bái sư, chúng ta đi trước.
Diệp Thiếu Khanh còn phải đi Tông Lão Hội, chính thức lên sân.
Lý Khinh Ngữ tôn kính nói:
- Cung tiễn sư tôn, cung tiễn tông lão, cung tiễn Diệp trưởng lão.
Diệp Vũ Hề lên tiếng khen:
- Khinh Ngữ thật là cô nương tốt.
Diệp Vũ Hề không kiềm được nhìn thoáng qua Côn Bằng thánh điện, chợt thấy một nam nhân say khướt đứng trước cửa. Tay nam nhân cầm bình rượu, tay kia vuốt bụng tròn xoe, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Diệp Vũ Hề.
Nam nhân nói:
- Mỹ nữ, đêm nay rửa sạch đến phòng của ta, hầu hạ bản tông chủ.
Trán Diệp Vũ Hề rịn ba giọt mồ hôi lạnh.
- Xéo!
Thấy người này là Diệp Vũ Hề ôm một bụng tức giận.
Nam nhân say rượu cười trêu ghẹo:
- Ô, dữ quá, ta thích.
Diệp Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn nam nhân, y cười khẽ, gật đầu.
Sau đó Diệp Thiếu Khanh cùng phụ thân, muội muội theo cơn gió biến mất.
Nam nhân say xỉn chính là Lý Vô Địch.
Lý Khinh Ngữ mắt ngấn lệ bước lại gần muốn ôm Lý Vô Địch:
- Phụ thân!
Lý Vô Địch vội chạy đi, lại lăn về đất tổ Lý thị:
- Biến biến biến, người của ngươi rất hôi, đừng làm bẩn thân thể thơm ngào ngạt của ta!
Lý Khinh Ngữ nghệch mặt ra đứng tại chỗ.
Phụ thân ruột ghét bỏ trên người nàng có mùi hôi?
Lý Khinh Ngữ khóc không ra nước mắt:
- Phụ thân nồng nặc mùi rượu, hôi rình, mấy trăm năm không tắm rửa, phụ thân mới hôi!
Dính phải phụ thân như vậy thật là không chịu nổi, may mắn Lý Thiên Mệnh, Diệp Thiếu Khanh không giống như y.
. . .
Đội ngũ ba mạch chật vật trở về.
Phụ tử Lý Huyền Nhất, Lý Huyễn Thần ngồi trên một con thú khổng lồ Côn Bằng, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Huyễn Thần thầm hận:
- Lý Thiên Mệnh này đạp trên đầu nhi làm Diệp Thiếu Khanh xem trọng! Hắn thành đệ tử thân truyền, dù là phụ thân cũng không thể đụng hắn!
Khoảnh khắc Diệp Thiếu Khanh thu đồ đệ, mặt Lý Huyễn Thần vặn vẹo.
Nét mặt Lý Huyền Nhất buồn bã:
- Hôm nay xem như chúng ta mất hết mặt mũi.
Lý Huyền Nhất không thể trách tội nhi tử này, không phải Lý Huyễn Thần biểu hiện dở mà vì Lý Thiên Mệnh quá giỏi, nên bây giờ y khó chịu còn nhiều hơn nhi tử.
Năm xưa đánh cuộc, hôm nay đã thành phế thải, chẳng những mất mặt còn bị Lý Thiên Mệnh đạp lên bọn họ ôm chân Diệp gia, từ nay cùng Diệp gia xoắn thành sợi dây thừng vững chắc.
Khó chịu!
Buồn bực!
Trong lồng ngực tràn đầy nước đắng.
Hơn nữa Lý Huyễn Thần mình đầy vết thương, phía xa thì văng vẳng tiếng khóc la của Lý Kim Xán.
Lý Huyễn Thần táo bạo nói:
- Hắn còn ồn ào nữa là nhi cắt đứt lưỡi luôn!
Lý Huyền Nhất nạt:
- Đừng quấy nữa!
Lý Huyễn Thần tự biết hôm nay mình làm hỏng chuyện nên hết ra vẻ ta đây.