Lý Huyền Nhất nghĩ mãi không ra:
- Đặc biệt là Diệp Thiếu Khanh, ta nghe nói Vũ Văn Thái Cực đầu tiên là bảo đảm cho hắn thành tông lão, vừa được lên vị trí đã vội lên mặt với Vũ Văn gia tộc?
Lý Huyễn Thần khinh thường nói:
- Diệp gia vốn thân với thánh tộc Lý thị chúng ta, đặc biệt là huyết mạch Chí Tôn, mấy đời tổ tiên đều như vậy. Nghe nói gia tộc của tổ tiên bọn họ được một tay thánh tộc Lý thị nâng đỡ lên đúng không? Nhi cho rằng cái tính nô lệ trong dòng máu của họ đã quấy phá!
Lý Huyễn Thần nói chuyện như thể bản thân gã không phải thành viên thánh tộc Lý thị vậy.
- Diệp Thiếu Khanh từng là bằng hữu tốt với Lý Vô Địch. Diệp Vũ Hề từng theo đuổi Lý Vô Địch một thời gian, nhưng Lý Vô Địch chọn Mộc Hà, khiến hai nhà có một đoạn thời gian không qua lại với nhau. Cũng trong thời gian đó Lý Vô Địch bị phế bỏ, nói đến thì có lẽ Diệp Thanh tông lão thấy tiếc nuối vì chuyện này nên mới đến trợ giúp Lý Thiên Mệnh. Nhưng Vũ Văn gia tộc ngày xưa và bây giờ không cùng một khái niệm! Diệp Thiếu Khanh không thể so sánh với Vũ Văn Thái Cực! Xem ra Diệp gia còn chìm đắm trong ảo tưởng mình từng là gia tộc đứng thứ hai, không biết thời thế. Hãy chờ xem, kết cuộc của họ sẽ không tốt đẹp gì. Lý Thiên Mệnh này đừng tưởng thành đệ tử thân truyền của Diệp Thiếu Khanh là có thể kê cao gối ngủ, Vũ Văn thế gia lười chú ý hạng vô danh tiểu tốt như hắn thôi, nếu Vũ Văn gia tộc chú ý tới thì hắn tàn đời.
Hai phụ tử mỗi người nói một câu, mắt đỏ ngầu.
Ánh mắt Lý Huyền Nhất lạnh lùng nói:
- Huyễn Thần, hãy tìm cách bên phía Vũ Văn Thánh Thành, trợ giúp đốt lớn ngọn lửa này!
Lý Huyễn Thần nói:
- Phụ thân yên tâm, gì chứ chuyện này thì nhi rất giỏi. Vũ Văn Thánh Thành còn đang ở nhà chờ nhi trở lại.
Hôm nay, Vũ Văn Thánh Thành đã sẵn sàng thay thế Lý Kim Xán trong đêm động phòng hoa chúc, gã làm sao đoán được ba mạch cụp đuôi trở về?
Lý Huyễn Thần về Kim Minh phong, cố nén mình đầy vết thương đi thẳng tới chỗ Vũ Văn Thánh Thành.
Vũ Văn Thánh Thành đang đợi nóng ruột nóng gan, loáng thoáng thấy trong miệng gã trống trơn, bốn chiếc răng cửa đã bay, nói chuyện hở gió.
Tiểu thiếu niên mười ba tuổi này trong mắt tràn đầy thô bạo.
Lâu quá, gã đã không đợi kịp.
Vũ Văn Thánh Thành trông thấy Lý Huyễn Thần liền nghênh tiếp:
- Về rồi à, Lý Huyễn Thần? Người đâu?
Lý Huyễn Thần nói nhanh:
- Có biến cố! Ngươi hãy nghe ta từ từ giải thích, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời vừa lòng!
Vũ Văn Thánh Thành nghiến răng hỏi:
- Hỏng chuyện rồi?
Gã đẩy Lý Huyễn Thần, tức giận nói:
- Ngươi là phế vật sao? Có chút chuyện cũng không làm xong?
Trong chiến trường Trầm Uyên, bị đánh gãy răng cửa trước mặt đám mỹ nhân, nhớ lại hình ảnh mất mặt đó là gã tức run người, làm Lý Khinh Ngữ run rẩy dưới thân mình mới vơi bớt mối hận này!
Lý Huyễn Thần kể lại sự việc:
- Chưa xong, ngươi hãy nghe ta nói.
Vũ Văn Thánh Thành cười khẩy nói:
- Diệp Thiếu Khanh thu hắn làm đồ đệ? Người Diệp gia giỏi thật, muốn chống lại Vũ Văn thế gia chúng ta sao?
Lý Huyễn Thần nói:
- Thánh Thành, nói thật thì ta cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ. Ngươi phải trở về nói cho trưởng bối, đừng để Lý Thiên Mệnh vươn lên, hắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thiên phú thật sự rất đáng sợ. Ngươi hãy nói cho phụ thân của ngươi biết, chắc chắn phụ thân của ngươi sẽ có hành động.
Vũ Văn Thánh Thành kiêu ngạo nói:
- Chuyện này thì ngươi yên tâm, phụ thân của ta tin tức nhanh nhạy, chắc bây giờ đã biết rồi. Ngươi cũng đừng căng thẳng, dù Lý Thiên Mệnh có thiên tư hơn người đến đâu, chọc giận chúng ta thì hắn phải chết. Lý Vô Địch là vết xe đổ của hắn, bị phụ thân của ta dễ dàng hạ gục.
Lý Huyễn Thần nhớ đến người kia, trong lòng rất phục người này:
- Nói thật thì không cần phụ thân của ngươi ra tay, nếu ca của ngươi chịu ra mặt xử Lý Thiên Mệnh này thì chỉ cần một chiêu.
Vũ Văn Thánh Thành tự tin nói:
- Thú bản mệnh của ca của ta tiến hóa thành Thánh Thú tứ giai, ca rất cao ngạo, không để vào mắt đối thủ nào trong Đông Hoàng tông, hơi khó nhờ ca ra tay. Nhưng qua mấy ngày nữa phụ thân sẽ cho thú bản mệnh của ta tiến hóa thành Thánh Thú nhị giai, khi đó ta tranh thủ một hơi đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, ngươi và Lý Thiên Mệnh đều không phải đối thủ của ta!
Lý Huyễn Thần hâm mộ lặp lại:
- Thánh Thú nhị giai? Có Thánh Thú nhị giai trong tay, nếu ngươi tiếp tục đột phá thì dư sức nghiền áp Lý Thiên Mệnh.
Lý Huyễn Thần thật sự hâm mộ, thằng nhóc mười ba tuổi này thoáng chốc đuổi kịp mình.
Vũ Văn Thánh Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn rất bực mình:
- Về thực lực thì không cần ngươi quan tâm, ta hỏi ngươi, Lý Khinh Ngữ của ta đâu?
Lý Huyễn Thần âm u nói:
- Chuyện này thì ngươi yên tâm, Lý Khinh Ngữ thành đệ tử của Thanh Long Kiếm Phong, nhưng hắn không ở trong Thanh Long Kiếm Phong suốt. Thánh Thành, chờ ta nghĩ ra một mưu kế vẹn toàn, khi đó Lý Khinh Ngữ chắp cánh cũng khó bay! Gạo đã nấu thành cơm thì ta chống mắt xem nàng ta còn làm gì được.
Vũ Văn Thánh Thành nói:
- Chẳng phải nàng đã trở thành đệ tử thân truyền sao? Có khi nào gặp rắc rối gì không?
Lý Huyễn Thần hung hăng nói:
- Ngươi cứ yên tâm, ta có một trăm cách khiến nàng ngậm miệng không dám thốt một chữ, cho nàng từ nay thành cấm luyến của ngươi!
- Thật không?
Lý Huyễn Thần dụ dỗ từng bước:
- Ta cần một thứ, chắc chắn sẽ có diệu dụng, chờ ta lấy được rồi sẽ nói với ngươi sau.
- Là cái gì vậy?
- Cho phép ta tạm giữ bí mật.
- Được rồi, vậy chờ xem ngươi làm sao.
Có mạo hiểm?
Lý Huyễn Thần không muốn quan tâm, gã chỉ muốn khiến Lý Thiên Mệnh và người của Vũ Văn gia tộc liều mạng giết nhau, khi đó gã sẽ làm ông câu cá ngồi lấy lợi.
Vũ Văn Thánh Thành đã bị tức giận và khát vọng làm mụ đầu, không biết rằng mình đã bị lửa giận che mờ mắt.
Ngày mai Lý Thiên Mệnh sẽ đi Thanh Long Kiếm Phong bái sư, sau này cơ hội cho Lý Huyễn Thần lấy Côn Bằng Thánh Ấn sẽ càng ít.
Gã không có đường lui.
. . .
Hôm sau, Thanh Long Kiếm Phong.
Từ sáng sớm Lý Thiên Mệnh đã đến đây.
Thanh Long Kiếm Phong thẳng tắp mà cheo leo, như thanh trường kiếm đâm lên tầng mây. Kiếm ý ngập trời ẩn chứa trong đá núi, đất bùn của Thanh Long Kiếm Phong.
Trên đỉnh núi cao nhất Thanh Long Kiếm Phong xây một tòa Thanh Long Kiếm Cung.
Thanh Long Kiếm Cung là phủ đệ của tông lão mới Diệp Thiếu Khanh, cũng là chỗ trung tâm của Thanh Long Kiếm Phong.
Nói thật thì trước ngày hôm qua ngọn núi này không gọi là Thanh Long Kiếm Phong, phủ đệ cũng không có tên Thanh Long Kiếm Cung, trước kia nó có tên là gì đã không quan trọng, tương lai hễ Diệp Thiếu Khanh còn là tông lão thì tên gọi Thanh Long Kiếm Phong sẽ không sửa đổi.
Trong Thanh Long Kiếm Cung có mười điện khanh, các hoàng sư và đệ tử nội tông có tu vi thiên tư siêu đẳng đều tụ tập tại đây. Bọn họ là tài phú mà tông lão cũ để lại, sau này thuộc quyền quản lý của Diệp Thiếu Khanh.
Nơi này đã mấy năm vắng chủ, hôm nay rốt cuộc có tông lão mới.
Hôm nay là ngày tông lão mới và điện khanh, hoàng sư, đệ tử nội tông của Thanh Long Kiếm Phong gặp mặt, nghe nói cũng là ngày Diệp Thiếu Khanh thu đồ đệ.
Sau khi tông lão đời trước chết thì Thanh Long Kiếm Phong không có đệ tử thân truyền nữa.
Lý Thiên Mệnh đứng trong Thanh Long Kiếm Cung, Lý Khinh Ngữ đứng cạnh hắn.
Diệp Thiếu Khanh ngồi trên cao, dõng dạc nói chuyện.
Tông lão mới kế vị, y cần đặt ra phép tắc, hình phạt nghiêm minh, thậm chí cần phục chúng.
Về điểm này thì Diệp Thiếu Khanh đã làm được, tuy y đột ngột làm tông lão nhưng đại cuộc đã định, mặt ngoài thì không thấy bao nhiêu người không tuân theo y.