Lý Thiên Mệnh nhìn một nam nhân áo đen cao to vạm vỡ đứng trong đám người bên dưới, hỏi:
- Có phải điện khanh tên Viên Hồn Thiên này có mâu thuẫn với sư tôn không?
- Đúng vậy! Viên Hồn Thiên là điện khanh trẻ tuổi nhất ở đây, cũng là đệ tử thân truyền của tông lão đời trước, có nhiều người ở đây muốn cho hắn kế nhiệm tông lão. Nhưng sư tôn mạnh hơn hắn, cũng trẻ tuổi hơn. Trong đợt quyển chọn người cuối cùng, sư tôn ba kiếm đánh bại Viên Hồn Thiên, khiến đa số tông lão bỏ phiếu cho sư tôn.
Lý Khinh Ngữ tôn kính, thậm chí tôn sùng Diệp Thiếu Khanh. Tuy mới thành sư đồ nhưng Diệp Thiếu Khanh làm hoàng sư mấy năm nay thường hay chỉ dẫn cho nàng.
- Thì ra là thế.
Viên Hồn Thiên này đã bị Diệp Thiếu Khanh đánh bại, chứ không thì với thân phận của gã chắc chắn hôm nay sẽ làm khó dễ, dù sao gã gần như từ nhỏ lớn lên ở đây, được mọi người ủng hộ.
Diệp Thiếu Khanh đứng lên:
- Các vị, có một câu cuối cùng muốn nói, tuy ta vừa đến Thanh Long Kiếm Phong này nhưng từ nay về sau ta sẽ phụ trách đến cùng mọi thứ ở đây.
- Rõ thưa tông lão!
Viên Hồn Thiên cũng khá thông minh, hiện tại đại cục đã định, gã cùng chín điện khanh khác vái lạy Diệp Thiếu Khanh.
Dù sao Viên Hồn Thiên bị ba kiếm đánh bại, không cãi cọ gì được.
Có bọn họ ủng hộ, vị trí tông lão của Thanh Long Kiếm Phong đã được quyết định.
Diệp Thiếu Khanh rất vừa lòng, y nở nụ cười, sau đó ngoắc gọi Lý Thiên Mệnh, Lý Khinh Ngữ.
Tiếp theo là nghi thức thu đồ đệ.
- Thừa dịp ngày vui hôm nay, ta lại thu hai vị đệ tử thân truyền, gồm đại đệ tử đứng đầu Lý Thiên Mệnh và nhị đệ tử Lý Khinh Ngữ, ngay tại đây tuyên bố cho toàn tông.
Diệp Thiếu Khanh thốt ra câu này trước mặt mọi người tương đương với tuyên bố cho toàn bộ Đông Hoàng tông.
Từ nay về sau Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Long Kiếm Phong, thân phận và địa vị của họ cao hơn các đệ tử trong đại điện.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Lấy ra lệnh bài đệ tử Thanh Thần sơn của các ngươi.
- Vâng thưa sư tôn!
Diệp Thiếu Khanh thu lại lệnh bài đệ tử cũ, sau đó đặt lệnh bài đệ tử thân truyền chế tạo từ linh khoáng đỉnh cấp vào tay Lý Thiên Mệnh và Lý Khinh Ngữ.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Hãy giữ kỹ, đây là lệnh bài đệ tử thân truyền Thanh Long Kiếm Phong thứ nhất và thứ hai trong cõi đời này.
Hai huynh muội bọn họ đương nhiên sẽ cất kỹ, thứ này là đánh dấu thân phận, là thứ tốt.
Thân phận thiếu tông chủ Đông Hoàng tông chẳng được đệ tử ngoại môn xem trọng, nhưng thân phận đệ tử thân truyền Thanh Long Kiếm Phong thì tất cả đệ tử nội tông đều phải kính sợ, chỉ có bốn vị đệ tử Thái Nhất là đè đầu được.
Trong đại điện bỗng vang lên giọng nói phá hư không khí:
- Tông lão, ta không phục! Hai người này, một người thì cảnh giới quá thấp, một người thì tầm thường không có gì nổi trội, họ có tư cách gì làm đệ tử thân truyền!?
Thì ra là một thiếu niên áo xám nhỏ gầy đứng bên cạnh Viên Hồn Thiên, tuy vóc dáng nhỏ gầy nhưng mắt sáng ngời, hơi thở dày nặng, đường nét khuôn mặt cứng rắn, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt trong tất cả đệ tử Thanh Long Kiếm Phong.
Thiếu niên áo xám tên Cốc Vũ, là đệ tử của Viên Hồn Thiên, năm nay mười lăm tuổi, đã tu luyện đến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, không thua gì Lý Huyễn Thần.
Gã vốn chờ sư tôn trở thành tông lão, mình thành đệ tử thân truyền. Thiên tư và thực lực của gã xứng với thân phận đệ tử thân truyền, tiếc rằng Diệp Thiếu Khanh đến phá hỏng mọi thứ.
Viên Hồn Thiên quát mắng:
- Cốc Vũ, ngậm miệng!
Cốc Vũ chỉ có thể ôm hận cúi đầu, nhưng hai nắm tay siết chặt tỏ rõ không phục.
Trong Thanh Long Kiếm Cung rộ lên tiếng bàn tán.
- Tiếc cho Cốc Vũ quá, hắn vốn có thể trở thành đệ tử thân truyền.
- Nếu tông lão mới chịu thu hắn làm đồ đệ thì tốt rồi, nhưng ta phỏng chừng Cốc Vũ không chịu bái sư.
- Hắn là người tôn sư trọng đạo, chỉ nhận Viên điện khanh.
- Cốc Vũ cũng không thể trở thành đệ tử thân truyền, tông lão mới thu hai vị này hơi khó phục chúng.
- Thiếu tông chủ kia gần đây mới ló đầu ra, là con riêng của Lý Vô Địch. Nghe nói hôm qua hắn đánh bại đệ tử của tông lão thứ chín, Lý Huyễn Thần, nhiều người thấy tận mắt, cực kỳ rung động.
- Với hắn thì không có gì phải phàn nàn, nghe nói là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
- Nhưng Lý Khinh Ngữ kia mới chỉ là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, lớn hơn Cốc Vũ một tuổi, đúng là hơi kém cỏi.
- Không thể nói vậy, nhiều tông lão thu con cháu của họ làm đệ tử thân truyền, có người còn tệ hơn. Ta cảm thấy Cốc Vũ không thể trở thành đệ tử thân truyền chủ yếu là vì hắn không chịu bái người khác làm thầy.
- Thế thì hết cách.
Tuy nói chuyện rất nhỏ nhưng đại khái nghe được lời họ nói, những lời này đại biểu cho suy nghĩ của đa số đệ tử trong Thanh Long Kiếm Phong.
Đối mặt không khí hỗn loạn này, Diệp Thiếu Khanh cười khẽ.
Y nhìn Cốc Vũ chằm chằm:
- Thiếu niên, ngươi cảm thấy hai người bọn họ không có tư cách làm đệ tử thân truyền là bởi vì họ không bằng ngươi?
Cốc Vũ liếc qua Viên Hồn Thiên, Viên Hồn Thiên không ngăn cản gã nói chuyện, thế là gã phồng lên can đảm đáp:
- Đúng vậy, tông lão!
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Chưa so tài thì sao ngươi biết bọn họ không bằng ngươi?
Cốc Vũ cất cao giọng nói:
- Nên Cốc Vũ cầu xin cho một cơ hội so tài để chứng minh bản thân!
Diệp Thiếu Khanh cười hỏi:
- Nếu ngươi đánh bại bọn họ thì sẽ bái ta làm thầy, không làm đệ tử của Viên điện khanh nữa sao?
Cốc Vũ giãy dụa, gã cảm giác tông lão mới đang cho mình cơ hội.
Thân phận đệ tử thân truyền!
Nhưng Cốc Vũ nhìn thoáng qua Viên Hồn Thiên. Viên Hồn Thiên không lộ biểu tình gì, nhưng ơn thầy mấy năm qua khó quên.
Cốc Vũ cắn răng nói:
- Không, một ngày làm thầy thì suốt đời làm phụ thân, dù sư tôn của ta không phải tông lão thì vẫn là sư tôn của ta suốt đời!
Cốc Vũ thốt ra câu này nhận được nhiều lời khen.
Mang ơn, không khiến sư tôn xấu hổ mất mặt, đây là sự quyết đoán.
Diệp Thiếu Khanh mỉm cười hỏi:
- Ngươi vừa không muốn bái ta làm thầy vừa muốn chứng minh mình mạnh hơn họ, chẳng phải là vô nghĩa sao? Nếu ngươi đánh bại được họ chỉ có thể chứng minh ánh mắt của ta kém, như vậy có ích gì cho ngươi?
Cốc Vũ bị á khẩu:
- Cái đó . . .
Gã hơi căng thẳng khi đối mặt tông lão trẻ tuổi nhất này.
Diệp Thiếu Khanh phất tay:
- Người trẻ tuổi, mọi việc không nên gấp gáp. Ta rất thưởng thức cốt khí của ngươi, ngươi là đồ đệ tốt, ta hâm mộ Viên điện khanh. Nhưng hôm nay ta sẽ không cho ngươi cơ hội khiêu khích đệ tử của ta, không phải ta không tin vào họ mà vì rất vô nghĩa. Nhưng hãy tin ta, sau này ngươi sẽ có cơ hội kiến thức, ngươi hãy đánh bóng mắt nhìn cho rõ, khi đó tâm phục khẩu phục, nói một tiếng xin lỗi họ, hiểu chưa Cốc Vũ?
Diệp Thiếu Khanh nói lời này rất tiêu sái, cũng không theo kịch bản thường có.
Mọi người vốn tưởng Diệp Thiếu Khanh sẽ cho đệ tử của mình đánh bại Cốc Vũ để chứng minh ánh mắt bản thân, nhưng y không thèm chứng minh.
Cốc Vũ nghiến răng nói:
- Vậy ta chờ, tông lão.
- Sẽ không quá lâu, Thái Nhất Tháp sắp mở ra. Làm hai đệ tử thân truyền của ta, năm ngày sau hai người bọn họ sẽ đại biểu Thanh Long Kiếm Phong tham gia tranh phong Thái Nhất Tháp, khi đó ngươi cứ chờ xem. Cốc Vũ, đối thủ của họ không phải là ngươi.
Diệp Thiếu Khanh nói một câu dẫn đến nhiều tiếng xì xầm và ồn ào.
Tranh phong Thái Nhất Tháp?
Trước khi đến đây Lý Thiên Mệnh hoàn toàn chưa nghe nói qua.
Năm ngày sau sẽ tổ chức?
Lý Thiên Mệnh thắc mắc nhìn Diệp Thiếu Khanh.