Viên điện khanh hỏi:
- Tông lão, cứ quyết định danh ngạch như vậy sao?
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Chứ không thì sao? Người tham dự tranh phong Thái Nhất Tháp phải là đệ tử thân truyền. Mỗi tông lão có hai danh ngạch, ta có hai đệ tử, chẳng lẽ ta bỏ quyền? Hơn nữa Cốc Vũ không chịu làm đệ tử của ta để đi khiêu chiến Thái Nhất Tháp.
Viên Hồn Thiên không còn cách nào:
- Được rồi.
Viên Hồn Thiên từng đề nghị Cốc Vũ bái thầy khác, nhưng gã bướng bỉnh không chịu, đây là vấn đề nguyên tắc của gã. Viên Hồn Thiên biết, so với toàn tông thì thiên tư của Cốc Vũ không quá xuất sắc, dù tham dự tranh phong Thái Nhất Tháp cũng chưa chắc được thu hoạch gì.
Viên Hồn Thiên nói:
- Nếu vậy thì ta hy vọng hai người bọn họ biểu hiện sẽ không quá kém, đừng làm mất mặt mũi của Thanh Long Kiếm Phong.
Viên Hồn Thiên nói lời này là lo lắng cho toàn Thanh Long Kiếm Phong.
Thanh Long Kiếm Phong mới xây dựng lại, tông lão của ba mươi ba chủ phong khác đều có nhiều đệ tử thân truyền, được chỉ dẫn nhiều năm, toàn là thiên tài tuyệt thế.
Cho hai người Lý Thiên Mệnh đi chinh chiến vì Thanh Long Kiếm Phong?
Không có thu hoạch gì cũng là chuyện thường, không sao, chỉ sợ mất mặt.
- Đúng rồi, tranh phong Thái Nhất Tháp là trường hợp ghê gớm cỡ nào.
Tiếng xì xầm như ruồi bọ vang lên trong Thanh Long Kiếm Cung.
Điều này nói lên một sự thật rằng Diệp Thiếu Khanh mới tới, muốn hàng phục nhóm người này còn cần thời gian.
Diệp Thiếu Khanh không có điểm yếu gì, nên mọi người chỉ có thể tìm được một điểm yếu là về đệ tử.
Bất cứ hành vi nào của huynh muội Lý Thiên Mệnh đều sẽ bị phóng lớn, sơ sẩy một cái là bị người nắm lấy cơ hội vẽ lớn chuyện, khiến Diệp Thiếu Khanh khó chịu khi làm tông lão.
Chưa chắc bọn họ đuổi Diệp Thiếu Khanh đi được, nhưng khiến y khó chịu thì họ sẽ thoải mái.
Nhiều người không ngờ rằng Diệp Thiếu Khanh chẳng thèm quan tâm mấy lời bàn ra tán vào.
Trong Thanh Long Kiếm Cung, mới bái sư xong, Diệp Thiếu Khanh nói:
- Thiên Mệnh, Khinh Ngữ, hôm nay các ngươi trở thành đệ tử của ta, muốn quà gặp mặt gì cứ nói cho sư tôn.
Lại đến tiết mục khiến người hâm mộ.
Tông lão thu đồ đệ đưa tặng bảo bối sao có thể là loại tầm thường được?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Sư tôn đồng ý thu chúng ta làm đồ đệ đã là món quà tuyệt nhất rồi.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Vậy không được, đồn ra ngoài sẽ bị người ta nói rằng Diệp Thiếu Khanh này keo kiệt. Vậy đi, ta tặng cho hai người, mỗi người một chiến hồn Thánh Thú.
Lời vừa nói ra, toàn trường ồn ào.
Các đệ tử nội tông dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn hai huynh muội, thậm chí rực cháy ngọn lửa ghen tị.
Cốc Vũ cũng giật nảy mình, nét mặt càng giãy dụa hơn.
Gã biết nếu mình chọn Diệp Thiếu Khanh thì chắc chắn cũng sẽ được cho báu vật như vậy.
Lý Thiên Mệnh đến Đông Hoàng tông rồi mới biết, chiến hồn Thánh Thú là lấy từ Thánh Ma Thú, còn phải là Thánh Ma Thú đã chết ít nhất ngàn năm.
Mãnh thú phải siêu phàm nhập thánh mới trở thành Thánh Ma Thú.
Chiến hồn Thánh Thú thật ra là thú hồn của Thánh Ma Thú, không liên quan gì với thú bản mệnh Thánh Thú.
Sức sát thương của Thánh Ma Thú ngang ngửa trưởng bối cảnh giới Thánh, Thánh Ma Thú chết trận tại chỗ bị tinh luyện ra thú hồn sẽ chỉ thần phục cường giả đánh chết nó. Khi nào Thánh Ma Thú chết qua ngàn năm, ý chí trong thú hồn tan biến thì các đệ tử trẻ mới có thể luyện hóa thành công.
Đế Ma Hung Hồn của Lý Thiên Mệnh là loại tình huống này.
Nói đơn giản là trưởng bối cảnh giới Thánh không khó khăn chém giết Thánh Ma Thú, tùy thời có thể tự luyện hóa thú hồn của Thánh Ma Thú. Nhưng muốn cho đệ tử hậu bối luyện hóa thì cần chờ trên ngàn năm, đợi ý chí hung hồn của chiến hồn Thánh Thú hoàn toàn tan biến. Nhưng đợi đến khi đó thì đệ tử hậu bối đã thành cát bụi.
Chiến hồn Thánh Thú có thể tạo nên thần thông Linh Nguyên siêu mạnh.
Trong tay Diệp Thiếu Khanh có hai chiến hồn Thánh Thú, ít nhất là thứ từ ngàn năm trước, hỏi sao không quý báu?
Đặc điểm lớn nhất của chiến hồn Thánh Thú là thưa thớt.
Trong Đông Hoàng tông, giá trị của chiến hồn Thánh Thú ngang ngửa Thần Nguyên cấp địa cho thú bản mệnh tiến hóa thành Thánh Thú.
Diệp Thiếu Khanh chỉ thu hai đệ tử vậy mà một hơi tặng hai cái, hỏi sao không khiến người hâm mộ và ghen tị?
Nhưng mấu chốt là đây không phải tài vật của Thanh Long Kiếm Phong mà là tài sản cá nhân Diệp Thiếu Khanh, lấy tài sản riêng đưa tặng, dù quà quý báu cỡ nào thì người khác không thể nói ra nói vào.
Nên các đệ tử đỏ mắt chỉ có thể nhìn huynh muội Lý Thiên Mệnh nhận báu vật quan trọng.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Hai chiến hồn Thánh Thú này đều là vật vô chủ, các ngươi thành chủ nhân đầu tiên của chúng, thú bản mệnh của các ngươi càng dễ tiếp nhận hơn.
Hai cái hòm nhỏ gỗ đỏ hiện ra trong tay Diệp Thiếu Khanh, hòm toát ra hơi thở xa xưa.
Lý Thiên Mệnh nhìn trân trân cái hòm:
- Sư tôn, mới gặp mặt đã tặng quà lớn như vậy, áp lực hơi bị nặng.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Vậy à? Thế thì ta không tặng nữa.
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng sửa miệng:
- Vậy càng không được, nam nhi chân chính là nhất ngôn cửu đỉnh, đường đường là tông lão, không thể nuốt lời.
Nói thật thì chiến hồn Thánh Thú không giúp gì được cho Ngự Thú Sư cảnh giới Thánh, bọn họ muốn loại thú hồn này thì trực tiếp giết Thánh Ma Thú là xong.
Giá trị của chiến hồn Thánh Thú nằm ở tiểu bối có thể luyện hóa.
Tiểu bối có điều kiện ngang nhau, nhưng một bên có chiến hồn Thánh Thú là thêm một chiêu thần thông Linh Nguyên càng mạnh, ở một mức độ nào đó có thể quyết định thắng thua trong chiến đấu.
Nếu không vì điều này thì Lâm Tiêu Đình không có tư cách đi Thánh Thiên Phủ.
- Ha ha ha!
Cuối cùng Diệp Thiếu Khanh vẫn đặt hai chiến hồn Thánh Thú vào tay huynh muội bọn họ.
- Cảm tạ sư tôn!
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Khách khí, sau này nhớ hiếu kính ta nhiều nhiều vào, ít nhất phải đi Thái Nhất Tháp giành mặt mũi cho vi sư, giành vinh dự cho Thanh Long Kiếm Phong.
Năm ngày chắc đủ để luyện hóa chiến hồn Thánh Thú, dù sao chiến hồn Thánh Thú này tạm thời vô chủ, yên lặng chờ đợi hơn ngàn năm. Nó khao khát mãnh liệt được lại thấy ánh mặt trời nên khả năng lần đầu tiên luyện hóa thành công rất cao.
Ba năm trước Lý Thiên Mệnh đã có thể luyện hóa chứ nói gì bây giờ.
Diệp Thiếu Khanh nói với điện khanh, hoàng sư và các đệ tử nội tông trong đại điện:
- Kết thúc, giải tán.
Biểu tình của Viên Hồn Thiên đầy ẩn ý nói:
- Vậy năm ngày sau chúng ta chờ xem biểu hiện siêu tuyệt của hai vị đệ tử thân truyền.
Đoàn người lui ra Thanh Long Kiếm Cung.
Rốt cuộc cũng yên lặng.
Lý Thiên Mệnh tạm cất chiến hồn Thánh Thú, hắn hỏi:
- Sư tôn, ta chưa nghe nói về Thái Nhất Tháp.
- Đừng gấp, giờ từ từ nói cho ngươi nghe đây.
Khi không còn ai, Diệp Thiếu Khanh ngồi trên ngôi cao, xoay cây quạt, xòe ra, mặt quạt viết bốn chữ ngọc thụ lâm phong, lật mặt bên kia có hàng chữ anh tuấn tiêu sái.
Đúng là không biết xấu hổ.
- Thái Nhất Tháp là thánh địa của Đông Hoàng tông, nó là một thần vật. Bình thường chỉ có tông lão, đệ tử Thái Nhất mới tu luyện trong Thái Nhất Tháp, thông thường Thái Nhất Tháp luôn phong kín, người khác không được vào. Nhưng mỗi cách ba năm Thái Nhất Tháp sẽ mở ra một lần. Lần này mỗi vị tông lão đều có hai danh ngạch đệ tử thân truyền được vào Thái Nhất Tháp vượt ải. Thái Nhất Tháp có ba tầng, nếu liên tục phá ba ải, vinh dự lên đỉnh tháp thì có thể trở thành đệ tử Thái Nhất!
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, chắc ngươi biết đệ tử Thái Nhất là thân phận gì rồi chứ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ta biết, là thân phận đỉnh cao trong đệ tử, tính phạm vi toàn tông cũng chỉ đứng sau tông lão, ngang ngửa với điện khanh, trưởng lão.
Lý Thiên Mệnh thầm bổ sung thêm: Tương đương với Thánh Thiên Tử của Thánh Thiên Phủ.
Thánh Thiên Tử kia lên mặt đụng nóc, không ngờ Lý Thiên Mệnh mới đến Đông Hoàng tông một tháng đã có cơ hội cạnh tranh thân phận cùng cấp bậc với đệ tử Thái Nhất.