Meow Meow đã bắt đầu luyện hóa chiến hồn Thánh Thú.
Lý Khinh Ngữ ở lại Thanh Long Kiếm Phong để tu luyện.
Lý Thiên Mệnh thì vào đất tổ, lần này hắn muốn thử mang theo Khương Phi Linh.
Sự thực chứng minh, trong trạng thái Phụ Linh thì kết giới Huyết Kiếp cũng không thể phân biệt, Khương Phi Linh theo Lý Thiên Mệnh thoải mái vào trong.
Khương Phi Linh hơi e sợ nói:
- Trong đó thật là kỳ diệu, cảm giác như các tổ tiên của ca ca đều đang sống.
Khương Phi Linh có con mắt không giống bình thường, có thể thấy thứ khác lạ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng rồi, người rồi sẽ chết nhưng ý chí tối cao sẽ không tan biến.
Lý Thiên Mệnh đi tới trước mộ của Lý Thần Tiêu.
Lý Vô Địch ló đầu ra từ sau ngôi mộ, lè nhè nói:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, thật quá đáng, tu luyện thì tu luyện, còn mang theo con dâu vào.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Sao nghĩa phụ biết?
Nên biết trong trạng thái Phụ Linh, miễn là Khương Phi Linh ẩn giấu linh thể thì chưa từng bị ai phát hiện.
Lý Thiên Mệnh tiến lên trước, Lý Vô Địch như mộng du ngã cái rầm xuống đất, lại ngủ say như chết.
- . . .
Khương Phi Linh nói:
- Nghĩa phụ của ca ca không đơn giản.
- Sao muội nói vậy?
- Ta cảm giác trong thân thể của nghĩa phụ ức chế lực lượng, lực lượng rất đáng sợ.
- Phải không? Ta thì không thấy vậy.
Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Vô Địch chỉ thấy giống lợn chết không sợ nước sôi nóng.
Hắn mặc kệ y.
Tiếp theo lo tiến lên cho trận chiến năm ngày sau!
Phụng Thiên sơn.
Phụng Thiên sơn hùng vĩ cao vút, rất gần với chủ phong Thánh sơn.
Sườn núi xây một tòa đình viện hoàn cảnh đẹp tuyệt, đặt tên là Vân Mỹ Biệt Uyển.
Trong Vân Mỹ biệt viện, một thiếu niên áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế dài, mắt khép, một bàn tay vươn ra đặt trước người.
Tay thiếu niên không nhúc nhích, gió thổi nhẹ, chỉ thấy lông tơ mỏng manh đung đưa theo quy luật.
- Thiên Ý, ý chí của trời.
Tay thiếu niên áo đen nắm hờ không khí rồi lại xòe ra, lặp đi lặp lại.
Nếu nghĩ rằng thiếu niên áo đen đang bắt không khí thì sai rồi, gã đang mò tìm Thiên Ý trong không trung. Tay kia cầm một viên ngọc báu, đó là viên ngọc lửa chỉ có thiên văn màu đỏ.
Thiên văn màu đỏ rất yếu, vật rẻ tiền như vậy rất khó tìm trong Đông Hoàng tông.
Thiếu niên áo đen nhắm mắt, tay lần mò thiên văn màu đỏ.
Nghe nói thiên văn là thể hiện của Thiên Ý, một loại huyền ảo trong thiên địa. Thiên văn sinh ra trên cục đá, khiến cục đá trở thành linh khoáng, bản thân nó là lột xác thiên địa ban cho.
Bắt đầu từ thiên văn màu đỏ đơn giản nhất, bắt đầu từ sờ chạm vào không khí.
Chợt một giọng thiếu niên vô cùng hưng phấn vang lên:
- Ca!
Cánh cửa Vân Mỹ biệt viện bị đẩy mở, một thiếu niên áo đen lỗ mãng chạy vào, nét mặt tràn đầy hưng phấn và kích động.
Tay thiếu niên áo đen khựng lại giữa không trung, tay kia bóp nát viên ngọc báu.
Tu hành đến lúc mấu chốt bị người ngắt ngang, nếu là bình thường thì thiếu niên áo đen nên tức giận, nhưng gã biết ai đến, thế là chỉ lắc đầu cười cười.
Thiếu niên áo đen mở mắt ra, đứng lên, quay đầu mỉm cười nhìn thiếu niên áo đen từ bên ngoài chạy vào.
Thiếu niên áo đen hỏi:
- Thánh Thành, thành công không?
Mặt mày Vũ Văn Thánh Thành hớn hở nói:
- Thành công! Ca, tiến hóa thành Thánh Thú nhị giai! Tu hành huyết mạch khiến cảnh giới của ta một hơi đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng!
Thiếu niên áo đen gật gù:
- Không tệ, rốt cuộc đuổi kịp ta năm mười ba tuổi.
Vũ Văn Thánh Thành siết chặt hai nắm tay nói:
- Ca thì quá biến thái rồi, ta không muốn so sánh với ca. Nhưng lúc này đột phá tiến bộ lớn như vậy rất có ích với ta!
Khi nói chuyện có thể thấy răng cửa của gã mới nhú lên, nói chuyện vẫn hở gió. Nhưng nhờ thể chất cường đại của Ngự Thú Sư nên ở tuổi này còn mọc răng mới được, đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến răng làm mắt Vũ Văn Thánh Thành tối tăm, hỏi:
- Ca, phụ thân biết sự tồn tại của Lý Thiên Mệnh không?
- Biết.
- Phụ thân nói sao?
- Không nói gì.
Vũ Văn Thánh Thành nghi hoặc hỏi:
- Là sao? Chẳng phải nên nhanh chóng xóa sổ giết chết sao? Hắn đã làm đệ tử thân truyền của Diệp Thiếu Khanh!
Thiếu niên áo đen bật cười.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi dồn:
- Ca, rốt cuộc là sao vậy?
Thiếu niên áo đen nói:
- Thánh Thành, hiện tại không phải mười mấy năm trước, đẳng cấp của phụ thân đã khác, phụ thân có việc càng quan trọng hơn. Lý Thiên Mệnh này không phải đối thủ của phụ thân, cũng không phải của ta, hắn là đối thủ của ngươi.
- Ta vẫn không nghe hiểu.
Thiếu niên áo đen nói:
- Nghĩa là ở trong mắt phụ thân thì trên thế giới không có thiên tài, chỉ có kẻ yếu. Nghe nói Lý Thiên Mệnh có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nhưng muốn phụ thân nhìn thẳng hắn thì còn phải đợi mười mấy năm.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Tức là hiện tại mặc kệ là thiên tài gì đều có thể bị phụ thân tùy tiện bóp chết, nên phụ thân không thèm quan tâm?
- Đúng rồi.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Vậy còn ca? Cũng không trút giận cho ta sao?
Thiếu niên áo đen lại cười, được một lúc thì ngừng cười, nói:
- Thánh Thành, ta sắp gánh vác sứ mệnh quan trọng nhất trong đời mình, tất cả mọi thứ trong sinh mệnh của ta đều vì trận chiến này. Trong Đông Hoàng tông đã không có ai có tư cách trở thành đối thủ của ta. Nghe thoáng qua thì Lý Thiên Mệnh là đối thủ không tệ, để lại cho ngươi tự giải quyết.
- Dựa vào sức mình đánh bại đối thủ mạnh mẽ sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu hành, tôi luyện tâm trí của ngươi trong tương lai. Ngươi rèn luyện còn ít lắm, phải tự tin vào bản thân. Thánh Thành, tương lai của Vũ Văn thế gia không chỉ dựa vào một mình ta chống dậy, nên ngươi phải nhanh chóng lớn lên, dựa vào bản thân đánh hạ người ngăn cản mình.
- Thánh Thành, ca đặt kỳ vọng rất lớn vào ngươi. Lần này ngươi lột xác, đã có bản lĩnh ba năm sau thành tựu đệ tử Thái Nhất, nhưng gia gia và mẫu thân quá cưng chiều ngươi. Nên ca hy vọng ngươi sẽ làm một việc tuyệt vời chứng minh bản thân đã trưởng thành! Ngươi phải nhớ kỹ, dù ngươi làm cái gì thì Vũ Văn thế gia chúng ta đều đứng sau lưng ngươi, ủng hộ ngươi.
Ánh mắt thiếu niên áo đen nóng cháy nhìn đứa trẻ mười ba tuổi trước mắt, đây là giây phút trưởng thành quan trọng nhất của Vũ Văn Thánh Thành, nếu xuất hiện đối thủ khó chơi sẽ là rèn luyện tốt nhất.
Vũ Văn Thánh Thành cuồng nhiệt nói:
- Ta biết rồi ca! Không phải các người không muốn giết Lý Thiên Mệnh mà thật ra là khinh thường hắn. Cũng đúng, Vũ Văn gia tộc chúng ta không phải hai mươi năm trước, hiện giờ đừng nói là một thiên tài, dù là một vạn thiên tài, miễn không phải là cường giả thì có thể tùy tiện bóp chết. Ca ca nhọc lòng muốn cho ta tự mình đối phó một đối thủ thú vị, tôi luyện bản thân! Chính thức gánh vác trách nhiệm giữ gìn gia tộc!
Thiếu niên áo đen nhìn Vũ Văn Thánh Thành như trông thấy mình ngày xưa:
- Đúng rồi.
Nhưng làm con trai cả, gã phải gánh vác càng nhiều, từ trong chém giết đi đến bước này.
Thiếu niên áo đen cười nói:
- Thánh Thành, chỗ ta có danh sách tranh phong Thái Nhất Tháp, phụ thân muốn cho ngươi tham gia chiến đấu, trui rèn chính mình, đợi khi ngươi mười sáu tuổi chính thức trở thành đệ tử Thái Nhất.
Vũ Văn Thánh Thành mừng hết lớn:
- Thật không ạ?
Vũ Văn Thánh Thành biết phụ thân có rất nhiều đệ tử ưu tú, vậy mà để gã mười ba tuổi chiếm một danh ngạch!
Thiếu niên áo đen cười nói:
- Trong tay của ta đã có danh sách sáu mươi sáu người, ngày mai chiến trường Đông Hoàng thứ nhất sẽ mở đầu cuộc chiến, phụ thân đã xếp đối thủ của ngươi thành Lý Thiên Mệnh.
Vũ Văn Thánh Thành nở nụ cười:
- Thật ạ?