Cốc Vũ lạnh lùng nhìn toàn trường, nói:
- Nói thật thì hắn mới trở thành tông lão, thà bỏ quyền còn tốt hơn như vậy.
Viên Hồn Thiên nhíu mày nói:
- Bớt nói vài câu đi, đều tại ta, không bằng Diệp Thiếu Khanh, cũng làm chậm trễ ngươi.
Cốc Vũ nghiến răng nói:
- Sư tôn, chúng ta nhất định có cơ hội!
Lòng dạ của Cốc Vũ không xấu, nhưng đặc biệt cứng đầu, chuyện mình không cam lòng thì vẫn mãi không cam lòng.
Quay đầu nhìn, điện khanh, hoàng sư khác của Thanh Long Kiếm Phong đều khoanh tay xem chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, rõ ràng không khát vọng cuộc chiến lần này như người của thần phong khác.
Nếu không phải bắt buộc từng tòa thần phong đến thì có lẽ một số người không muốn đến.
- Sớm kết thúc cho rồi, để ta còn kịp trở về tu luyện.
- Đúng rồi, Thanh Long Kiếm Phong đang trong thời kỳ giáp hạt, chúng ta nên gánh sứ mệnh vực dậy.
- Không biết Diệp tông lão nghĩ gì nữa, tặng hai chiến hồn Thánh Thú dễ dàng như vậy, không sợ lãng phí sao?
Lời ra tiếng vào lộ rõ bọn họ bất mãn, không cam lòng với hiện trạng.
Đã nhiều năm không thể ngẩng cao đầu trước mặt đệ tử của thần phong khác, bây giờ có tông lão mới vẫn y như cũ.
Hôm nay không chỉ có cuộc chiến đệ tử thân truyền của tông lão, cũng là cuộc chiến tôn nghiêm sĩ diện của đệ tử ba mươi ba thần phong.
Đệ tử Thanh Long Kiếm Phong còn chưa đấu tranh mà đa số đã lộ bộ mặt chán nản ủ rũ của kẻ thua cuộc, họ làm vậy mà còn dám sợ mất mặt? Họ có biết rằng không chiến mà thua mới thật sự mất mặt?
. . .
Nếu hỏi cái gì được chú ý nhất trên chiến trường Đông Hoàng thứ nhất thì rõ ràng là ba mươi ba tòa đại điện xây trên chiến trường Đông Hoàng thứ nhất nằm bên dưới Thái Nhất Tháp.
Trên mỗi tòa đại điện đều có một biển hiệu.
Ví dụ biển hiệu trên đại điện nằm chính giữa khắc bốn chữ lớn Phong Vân Thần Sơn.
Phong Vân Thần Sơn là thần phong của tông lão số một Đông Hoàng tông, Hoàng Phủ Phong Vân, đại điện chính giữa treo biển hiệu Phong Vân Thần Sơn đương nhiên thuộc về Hoàng Phủ Phong Vân.
Hoàng Phủ Phong Vân đã hơn một trăm tuổi, lớn tuổi nhất trong ba mươi ba vị tông lão, là tông lão có kinh nghiệm già nhất. Khi Hoàng Phủ Phong Vân còn trẻ đã lập nhiều công lao lớn cho Đông Hoàng tông, ngày xưa khi đối mặt đại quân Thánh Thiên Phủ đến gần, Hoàng Phủ Phong Vân chặn đứng áp lực, giữ gìn mặt mũi cho Đông Hoàng tông.
Mãi đến ngày nay Hoàng Phủ Phong Vân vẫn có danh vọng to lớn trong toàn Đông Hoàng tông.
Nếu tính bối phận thì Hoàng Phủ Phong Vân cao hơn tông lão thứ ba Vũ Văn Phụng Thiên một bậc.
Đại điện bên mé phải Phong Vân Thần Sơn gắn biển hiệu Phụng Thiên Sơn, về bên phải chút nữa sẽ thấy biển hiệu Thái Cực Phong của tông lão thứ chín.
Đại điện phía tận cùng bên phải treo lên biển hiệu mới toanh khắc chữ Thanh Long Kiếm Phong.
Ba mươi ba tòa đại điện này nói trắng ra là nơi xem cuộc chiến của tông lão và dòng chính của mình.
Ví dụ như lúc này, tông lão số một Hoàng Phủ Phong Vân đang ngồi ở vị trí chính giữa bên dưới Thái Nhất Tháp, chỗ ngồi tối cao.
Tông lão thứ nhất đại biểu cho thân phận cao nhất Đông Hoàng tông, dù quyền lực và thực lực không vượt trên tông lão khác quá nhiều nhưng uy vọng, mối quan hệ đều thuộc hàng bậc nhất trong Đông Hoàng tông.
Hoàng Phủ Phong Vân hơn một trăm tuổi, dù là cảnh giới Thánh thì ở tuổi này vẫn phải có bề ngoài ông già.
Tuy là ông lão nhưng Hoàng Phủ Phong Vân vẫn khỏe khoắn, đôi mắt sáng lấp lánh, tóc bạc mặt hồng hào, khí huyết bàng bạc, cảm giác dư sức sống thêm mấy chục năm nữa.
Trong ba mươi ba tông lão, cùng thế hệ với Hoàng Phủ Phong Vân chỉ có tông lão thứ bốn Thượng Quan Tĩnh Thù.
Tông lão Thượng Quan Tĩnh Thù là tông lão nữ giới có thứ hạng cao nhất.
Mấy năm trước bà xếp hạng ba, nhưng gần đây Vũ Văn Phụng Thiên làm ra cống hiến to lớn cho tông môn nên đã thay thế thứ hạng của bà.
Thượng Quan Tĩnh Thù cũng có bề ngoài tóc bạc mặt trẻ trung, tuy già nhưng rất có khí chất, bước chân mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn cho thấy sức sống dồi dào.
Bắt đầu khai chiến, Thượng Quan Tĩnh Thù đi tới đại điện Phong Vân Thần Sơn, viếng thăm Hoàng Phủ Phong Vân.
- Hoàng Phủ lão ca, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Hoàng Phủ Phong Vân quay đầu mỉm cười nói:
- Thì ra là Tĩnh Thù, lâu không gặp.
Hoàng Phủ Phong Vân ngoắc tay:
- Đông Hoàng tông lâu rồi không náo nhiệt như vậy, Tĩnh Thù, ngồi xuống cùng ta ngắm nhìn biểu hiện của bọn nhỏ lại qua một thế hệ trẻ.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Cũng đang định ngồi cùng lão ca.
Bọn họ là bạn cùng lứa, hai vị có danh vọng cao nhất Đông Hoàng tông, nói thật thì sống lâu quá, vừa là bạn cùng lứa nên nói chuyện hợp nhau.
Tông lão thứ hai và thứ ba là tiểu bối của họ.
Hai người lớn tuổi ngồi trên ghế cao yên lặng chờ đại chiến hôm nay bắt đầu.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Tĩnh Thù, gần đây ta nghe được một việc.
- Liên quan đến con riêng của Lý Vô Địch có được thể Ngũ Kiếp Luân Hồi phải không?
Hoàng Phủ Phong Vân nheo mắt nói:
- Đúng vậy, Diệp Thiếu Khanh còn tự ý thu hắn làm đồ đệ.
Bọn họ lớn tuổi, thấy nhiều trường hợp, có thể dễ dàng xem thấu nhiều chuyện.
Giọng điệu của Hoàng Phủ Phong Vân nghiêm túc nói:
- Ta có hỏi thăm Diệp Thanh, hắn nói hài tử này nửa tháng liên tục phá hai trọng cảnh giới, còn vượt qua ba, bốn cảnh giới hạ gục đối thủ. Hơn nữa từ đầu đến giờ hắn chỉ tu luyện nửa năm, Diệp Thanh cho rằng hắn chắc chắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Thượng Quan Tĩnh Thù nhìn chiến trường ồn ào tiếng người, hơi cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Có lẽ là tổ tiên thánh tộc Lý thị hiển linh.
Dù là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng không làm họ mất bình tĩnh.
Lý Vô Địch là ví dụ.
Ở trong mắt những người này thì trước khi trở thành cường giả, thiên tài vẫn chỉ là phế vật có thể tùy tay bóp chết. Thiên tài nhà mình là bảo bối, của nhà người khác muốn giết thì giết.
Nghịch thiên cỡ nào thì khi chết sớm cũng chẳng làm nên chuyện gì.
- Tĩnh Thù thấy thế nào?
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Tùy tạo hóa của hắn, ta thì không xen vào. Nhà Vũ Văn Thái Cực chắc chắn sẽ không để hắn sống sót.
Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:
- Không phải, ta hỏi là Tĩnh Thù thấy thế nào về chuyện Diệp Thiếu Khanh thu đồ đệ.
Thượng Quan Tĩnh Thù nhíu mày nói:
- Ta cũng khó hiểu, Vũ Văn Thái Cực mới cho hắn mặt mũi, có ý mời chào thì tại sao hắn làm chuyện hoàn toàn đối lập với Vũ Văn thế gia?
- Không nghĩ ra, Diệp Thiếu Khanh có vấn đề, có lẽ Diệp Thanh cũng vậy.
- Không lẽ bọn họ thật sự cống hiến mạng sống vì vực dậy thánh tộc Lý thị? Diệp Thanh có khí khái đó, nhưng ta vẫn không nghĩ ra.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Ta cứ cảm thấy chắc chắn còn có điểm mấu chốt nào đó mà chúng ta không nghĩ ra.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Nhưng nhìn từ kết quả thì ta có thể chấp nhận.
Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:
- Sao nói vậy? Hai vị Vũ Văn thế gia bất mãn với tình trạng hiện giờ, bọn họ quyết lấy bằng được Đông Hoàng Kiếm, nếu bị họ cướp về thì Tông Lão Hội sẽ mất cân bằng.
Thượng Quan Tĩnh Thù lắc đầu cười cay đắng nói:
- Nói đến thì buồn cười, bây giờ ta hy vọng Thánh Thiên Phủ có thể giữ được Đông Hoàng Kiếm. Nếu bị Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm thì sẽ không ai ngăn hắn được, e rằng từ đây về sau Tông Lão Hội sẽ tan biến trong sông dài lịch sử. Không biết hai chúng ta có thể sống tạm được không?
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Chờ xem sao, chúng ta không khống chế được chuyện này. Cuộc chiến Cảnh Vực là công bằng công chính. Hơn nữa Thánh Thiên Phủ có yêu nghiệt nghịch thiên ngàn năm hiếm có sinh ra, tuy Vũ Văn Thái Cực chuẩn bị hơn mười năm nhưng ra trận là nhi tử Vũ Văn Thần Đô của hắn, hài tử này chẳng qua liều mạng một phen.
So với cuộc chiến giành quyền sở hữu Đông Hoàng Kiếm, việc Diệp Thiếu Khanh thu đồ đệ và hậu duệ thánh tộc Lý thị có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi dường như không phải điều quan trọng.