- Lý Thiên Mệnh, Lý Thiên Mệnh! Ta nhất định phải làm ngươi thảm hơn ta bây giờ gấp vạn lần!
Có một vạn con kiến kịch độc đang bò lúc nhúc trong tim Vũ Văn Thánh Thành, khiến gã rơi lệ như mưa, miệng đầy răng vụn, lỡ nuốt mấy chiếc vào bụng.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, tông lão Tô Trấn đã xuất hiện trên đỉnh đầu của họ.
Tô Trấn lạnh lùng nói:
- Dừng tay.
Thắng thua đã rõ, Lý Thiên Mệnh không còn cơ hội tiếp tục đánh Vũ Văn Thánh Thành, hắn vốn định dạy cho gã ngoan hết dám quậy nữa.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Bớt mơ đi nhóc, rảnh rỗi quá thì về nhà bú sữa đi.
Lý Thiên Mệnh xoay người, để lại bóng lưng cho Vũ Văn Thánh Thành cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng tối tăm.
Kết thúc.
Khi Lý Thiên Mệnh quay về đại điện Thanh Long Kiếm Phong, tuy Vũ văn Thánh Thành chưa đi nhưng tông lão Tô Trấn sắc mặt hơi khó chịu đành tuyên bố:
- Trận chiến này người thắng là Lý Thiên Mệnh của Thanh Long Kiếm Phong, cho phép vào vòng chiến đấu tiếp theo.
Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất yên lặng như chết, không có tiếng người.
Bọn họ nhìn Vũ Văn Thánh Thành bò ra khỏi sàn đấu, không ai đón tiếp.
Tông lão Tô Trấn đành tuyên bố trận tiếp theo.
Dù sao đây chỉ là cuộc chiến mở màn, tiếp theo vẫn sẽ có những màn hay khác, nhưng e rằng không nóng hừng hực hấp dẫn như trận này.
Nếu hỏi ai bất ngờ nhất thì phải là người của Thanh Long Kiếm Phong.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ giờ này khắc này được hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.
Viên Hồn Thiên không ngờ.
Mặt Cốc Vũ nóng ran càng không ngờ tới.
Cốc Vũ ngẩn ngơ nhìn thiếu niên nhẹ nhàng đánh gục đối thủ:
- Sư tôn, nói vậy là thiếu tông chủ này thật sự là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tổ tiên đời đầu thánh tộc Lý thị.
Ban đầu Cốc Vũ bị Thánh Thú nhị giai của Vũ Văn Thánh Thành hù sợ, tự nhận là không đánh lại.
Bây giờ Vũ Văn Thánh Thành bị Lý Thiên Mệnh vờn te tua, ngẫm lại thật xấu hổ, Cốc Vũ từng khiêu khích Lý Thiên Mệnh trên Thanh Long Kiếm Cung, nếu khi ấy hắn nghênh chiến thì gã sẽ thua càng thảm.
Viên Hồn Thiên híp mắt hỏi:
- Ngươi phục không, Cốc Vũ?
Cốc Vũ nói:
- Phục, nghe nói hắn mới tu luyện nửa năm.
Viên Hồn Thiên nói:
- Đúng rồi, từ hôm nay trở đi sẽ không còn ai chất vấn, hắn là yêu nghiệt nghịch thiên thể Ngũ Kiếp Luân Hồi. Điểm yếu kém duy nhất của hắn là thời gian tu luyện, ba năm sau hắn tuyệt đối có cơ hội giao phong với Vũ Văn Thần Đô.
Cốc Vũ khẽ thở dài:
- Thật ra cũng xem như chuyện tốt, khi đó hắn sẽ trở thành truyền kỳ của Thanh Long Kiếm Phong chúng ta. Nói thật thì hắn có thể chống dậy Thanh Long Kiếm Phong hơn là đệ tử.
Viên Hồn Thiên nói:
- Cốc Vũ, học cách tôn kính người mạnh hơn mình là tâm thái tốt. Mấy ngày nay ta đã nghĩ thông, ta cũng bái phục Diệp Thiếu Khanh, nói thật thì hắn có tài cho Thanh Long Kiếm Phong trở nên tốt hơn.
Mắt Cốc Vũ nóng cháy nói:
- Đúng vậy! Thiếu tông chủ cũng có thể cho đệ tử Thanh Long Kiếm Phong ngẩng cao đầu!
Cốc Vũ cũng khát vọng chiến trường này.
Hai thầy trò nói chuyện không che giấu, nhiều điện khanh và hoàng sư đều nghe thấy.
- Nếu vậy thì về sau mọi người một lòng ủng hộ tông lão mới đi!
- Đúng đấy! Đoàn kết chung lòng thì Thanh Long Kiếm Phong mới sẽ càng tốt hơn!
Đây là kết quả trận chiến của Lý Thiên Mệnh mang lại.
Một trận chiến nổi tiếng.
Ngày ở Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, từng có nhiều người ghét bỏ, châm chọc thiếu tông chủ.
Hôm nay có bao nhiêu người rút lại lời mình đã nói, trong lòng chân thành xin lỗi Lý Thiên Mệnh.
Kể từ hôm nay, đại đệ tử đứng đầu Thanh Long Kiếm Phong kiêm thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh nổi tiếng như diều gặp gió giống Lý Vô Địch ngày xưa.
Còn về tương lai ra sao, là chết hay nghịch thiên sửa mệnh thì phải xem bản thân của hắn. Ít ra hắn có Diệp Thiếu Khanh làm sư tôn, có người che chở, không chừng có cơ hội nghịch thiên thành tài.
- Thiếu niên này đi trên mũi đao.
- Đúng rồi, hắn đánh bại Vũ Văn Thánh Thành cũng xem như tuyên bố với Vũ Văn thế gia.
- Diệp tông lão che chở hắn, sao ta cảm giác rất nhanh sẽ có màn kịch hay?
- Không chỉ là thiên tài và thiên tài đụng độ, còn có đối kháng giữa cường giả đứng đầu Đông Hoàng tông chúng ta.
- Dậy sóng ngầm mãnh liệt đây.
Mọi người đều biết, hôm nay rất có thể chỉ là khởi đầu cuộc chiến tranh.
Ít nhất thì tranh phong Thái Nhất Tháp lần này sẽ rất thú vị.
Gia tộc trong Tông Lão Hội đấu đá không liên quan với đa số đệ tử, hoàng sư, Đông Hoàng Vệ, nên nhiều người vui vẻ xem kịch.
Người xem kịch đương nhiên mong thấy kịch bản hấp dẫn.
. . .
Đại điện Thái Cực Phong.
Khi Vũ Văn Thánh Thành bước vào đây, gã cảm giác không khí lạnh lẽo âm trầm rất nhiều.
Phụ thân và huynh trưởng đang nói chuyện.
Vũ Văn Thánh Thành run lẩy bẩy đứng một bên không dám nhúc nhích.
- Quỳ ở bên kia, đừng lại đây.
Giọng nói trầm thấp khiến Vũ Văn Thánh Thành sợ hết hồn, vội quỳ rạp dưới đất, nét mặt tuyệt vọng.
Vũ Văn Thánh Thành không dám nói lời nào, chỉ có thể lắng nghe.
- Đêm nay kêu Trần Tinh đến gặp ta, ta cho hắn một nhiệm vụ nhỏ.
- Vâng thưa phụ thân.
Ánh mắt Vũ Văn Thần Đô lạnh lùng nói:
- Phụ thân, Thánh Thành chưa chịu khổ như vậy, làm huynh trưởng, nhi phải tự tay trút giận cho hắn. Nhi tử này của Lý Vô Địch khá thú vị, trước đây nhi đã coi khinh hắn.
- Ngươi đừng xen vào chuyện này, để Trấn Tinh giải quyết là được. Phải luôn luôn nhớ sứ mạng lớn nhất của ngươi là cái gì, Thần Đô.
Vũ Văn Thần Đô cắn răng nói:
- Nhi biết rồi, phụ thân.
Nam nhân nói:
- Ngươi nói đúng, người này khá thú vị, nhưng hắn không phải nhi tử của Lý Vô Địch.
- Tại sao?
Nam nhân ánh mắt lạnh băng, mắt một đen một trắng toát ra uy nghiêm đáng sợ:
- Vì không ai hiểu rõ hắn năm xưa nhiều hơn ta.
Y cười khẩy nói:
- Dù hắn là thể Thập Kiếp Luân Hồi thì chỉ là con ruồi trước mặt ta, ta chỉ cần cho Diệp Thiếu Khanh biết lợi và hại là có thể tùy thời giết hắn. Nếu ta có được Đông Hoàng Kiếm thì thậm chí có thể giết Diệp Thiếu Khanh, khiến Đông Hoàng tông quỳ dưới chân. Nhi tử, ngươi hiểu mấu chốt tất cả điều này không?
Đôi mắt trắng đen như lốc xoáy khiến Vũ Văn Thần Đô cảm thấy nghẹt thở.
Đôi mắt Vũ Văn Thần Đô cháy bỏng nói:
- Nhi hiểu rồi phụ thân, chỉ cần có Đông Hoàng Kiếm thì một vạn thiên tài thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng vô dụng!
- Hiểu thì tốt, lui xuống.
Vũ Văn Thần Đô cắn răng rời đi:
- Vâng!
Đi ngang qua Vũ Văn Thánh Thành quỳ dưới đất, gã bất đắc dĩ thở dài.
Vũ Văn Thần Đô biết tiếp theo Vũ Văn Thánh Thành sẽ sống khốn khổ, nhưng gã không thể bảo vệ, chỉ đành rời đi.
Sau khi Vũ Văn Thần Đô đi, Vũ Văn Thánh Thành run rẩy quỳ rạp dưới đất nhìn đôi giày màu đen trước mắt.
- Ba năm tiếp theo, tất cả thứ ta chuẩn bị cho ngươi đều đưa cho Vũ Văn Trấn Tinh. Ba năm sau, ta muốn ngươi trở thành đệ tử Thái Nhất, đuổi theo quỹ tích của ca của ngươi. Nếu không thì ngươi cũng lấy cái chết tạ tội trước mặt tổ tông. Kẻ thất bại không xứng làm người khai sáng của Vũ Văn thế gia!
Từng câu nói như núi cao đè xuống đầu, làm trái tim Vũ Văn Thánh Thành run rẩy.
- Vâng thưa phụ thân!
Vũ Văn Thánh Thành quỳ dưới đất dập đầu, vừa khóc ròng, mãi khi trán đổ máu, người trước mắt gã cũng biến mất.
Vũ Văn Thánh Thành ngước đầu lên, mắt lóe tia sáng như mãnh thú.
- Lý Thiên Mệnh, ta thê thảm như thế đều là ngươi ban cho ta! Đừng bao giờ mừng quá sớm! Ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận đến thế giới này! Ta nhất định sẽ cho sinh mệnh của ngươi sau này chỉ còn lại đau khổ và tuyệt vọng!!!
- Ọe!
Vũ Văn Thánh Thành lại phun ra búng máu xen lẫn mấy chiếc răng gãy.