Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 358 - Thiếu Niên Đi Trên Mũi Đao (Tt)

Chương 358 - Thiếu niên đi trên mũi đao (tt)
Chương 358 - Thiếu niên đi trên mũi đao (tt)

Con ngươi Hoàng Phủ Phong Vân co rút nói:

- Không còn nghi ngờ gì nữa, với biểu hiện của hắn ở chiến trường Đông Hoàng thứ nhất thì chắc chắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, có tiềm lực lớn hơn cả Lý Vô Địch.

Tông lão thứ bốn Thượng Quan Tĩnh Thù nhíu mày hỏi:

- Có lẽ đây là người nghịch thiên sửa mệnh cuối cùng của thánh tộc Lý thị chăng?

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Rất có thể, nhưng hắn sinh ra không đúng lúc.

- Đúng rồi, thánh tộc Lý thị bây giờ chỉ có một cảnh giới Thánh tội nghiệp, ngay điểm mấu chốt cuộc chiến Cảnh Vực này mà hắn ló đầu lên, Vũ Văn Thái Cực sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Không biết quyết tâm bảo vệ hắn của Diệp gia sẽ mãnh liệt đến cỡ nào.

Thượng Quan Tĩnh Thù nặng trĩu ưu tư nói:

- Nói thật thì nếu chúng ta ra mặt, chỉ cần hắn cẩn thận thì vẫn có thể lớn lên. Mấu chốt là khi đã bảo vệ hắn thì tức là đứng ở mặt đối lập với Vũ Văn Thái Cực, lỡ bọn họ lấy được Đông Hoàng Kiếm thì hai nhà Hoàng Phủ, Thượng Quan sẽ tiêu đời.

Bọn họ cho rằng cơ hội của Vũ Văn Thần Đô chưa đến ba phần, nhưng dù xác suất nhỏ như vậy vẫn đủ làm họ khốn khổ.

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Kéo dài đi, kéo tới khi công bố kết quả cuộc chiến Cảnh Vực

Thượng Quan Tĩnh Thù nói:

- Có lý, trước đó chúng ta hãy công chính một chút, dù sao có Diệp gia chống đỡ, Vũ Văn Thái Cực chủ yếu dồn sức vào cuộc chiến Cảnh Vực.

Hoàng Phủ Phong Vân khẽ thở dài:

- Đúng rồi, quá lâu, ta cũng hơi tò mò nếu có thể thuận lợi lớn lên thì hậu duệ của thánh tộc Lý thị có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi này sẽ trưởng thành đến mức nào.

Thượng Quan Tĩnh Thù nói:

- Nếu hắn thật sự chỉ mới tu luyện nửa năm thì có thể nói là nghịch thiên. Thánh Thiên Tử, đệ tử Thái Nhất gì đó đều không thể so sánh!

Bọn họ đều biết thánh tộc Lý thị thật sự là người khủng bố cỡ nào.

- Tranh phong Thái Nhất Tháp kết thúc là tới cuộc chiến Cảnh Vực, cả nhà Vũ Văn Thái Cực chắc chắn sẽ cùng đi đến Thánh Thiên Phủ.

- Vậy thì chờ xem Lý Thiên Mệnh này có thể sống qua tranh phong Thái Nhất Tháp không.

- Hình như Vũ Văn gia còn có Vũ Văn Trấn Tinh? Tuổi nhỏ mà nghe nói trừ tôi luyện ra đã giết hơn chín trăm người, Vũ Văn Thái Cực chuyên môn bồi dưỡng hắn làm sát thủ cho nhi tử của mình.

- Cảnh giới của hắn thế nào?

- Quy Nhất cảnh đệ bát trọng, thậm chí ngang ngửa đệ cửu trọng.

- Vậy thì chờ xem Lý Thiên Mệnh có thông minh hơn Lý Vô Địch không. Tóm lại chúng ta sẽ không ra tay.

- Ừm!

Hai người già liếc nhau, bọn họ đã xác định sẽ đi trên con đường tương lai thế nào.

- Ngày càng ít người có lập trường như chúng ta.

- Đúng rồi, Tô gia một nhà ba tông lão, ngay cả tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ đều cam nguyện bái phục Vũ Văn Thái Cực, còn có tông lão thứ mười Tô Cửu Đạo, tông lão thứ mười tám Tô Trấn.

- Trừ ba tông lão của Tô gia ra còn có tông lão thứ bảy Trần Nam Thiên, tông lão thứ mười ba Công Tôn Thắng Kỷ, tông lão thứ hai mươi mốt Tần Vu Liệt.

- Những người này là đồng minh cứng của Vũ Văn gia tộc, hết sức nâng đỡ Vũ Văn gia tộc độc bá Đông Hoàng tông! Con cháu của những người này có khá nhiều người tham gia cuộc chiến tranh phong Thái Nhất Tháp, ví dụ như muội muội của đệ tử Thái Nhất Tô Vô Ưu, Tô Y nhiên, và nhóm Trần Kiêu Ký, Công Tôn Sí, cộng thêm Vũ Văn Trấn Tinh.

- Là bọn họ thiết kế thử thách trong Thái Nhất Tháp thì phải?

- Lý Thiên Mệnh thật sự gặp rắc rối, hắn tốt nhất là đừng thắng vòng sắp tới, lấy được cơ hội vào Thái Nhất Tháp.

- Hay là chúng ta nhắc nhở Diệp gia một tiếng, để Lý Thiên Mệnh nhận thua trận sau?

- Thôi, mới nãy nói rồi, giữ công chính, không nhắc nhở, chỉ nhìn.

- Đành vậy.

Hai người nói xong, đại điện Phong Vân Thần Sơn chìm trong yên tĩnh, chiến trường bên ngoài thì liên tục diễn ra trận chiến mới.

Lý Khinh Ngữ ra trận ở trận thứ năm, đối thủ của nàng là thiếu nữ tên Tô Y Nhiên.

Diệp Thiếu Khanh nói thẳng với Lý Khinh Ngữ:

- Tô Y Nhiên Quy Nhất cảnh đệ thất trọng, ngươi không đánh lại, nhận thua đi, quyết đấu là vô nghĩa.

Lý Du tràn ngập niềm tin nói:

- Đúng rồi, Tô Y Nhiên lớn lên trong sự chỉ dẫn của ba tông lão, cao hơn ngươi hai trọng là rất bình thường. Nhưng Khinh Ngữ, qua thêm một năm nữa thì ngươi chắc chắn sẽ vượt qua nàng!

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, thiếu nữ tên Tô Y Nhiên đã bước vào sân.

Bề ngoài là một thiếu nữ quyến rũ xinh đẹp động lòng người, rất mềm mại, nhưng trong mềm mại tận xương toát ra chút âm hiểm.

Giọng của Tô Y Nhiên nũng nịu hấp dẫn nhiều thiếu niên chú ý:

- Lý Khinh Ngữ, xuống đây nào, ta sẽ không bị thương ngươi.

Lý Khinh Ngữ nói trước công chúng:

- Ta nhận thua, bỏ quyền.

Tô Y Nhiên khẽ hừ, lộ rõ không vui:

- Chán chết.

Nhưng đối thủ nhận thua để nàng thăng cấp, đỡ khỏi mất sức.

- Tiếc rằng không thể trút giận cho Thánh Thành đệ đệ.

Vì lúc xuống sân Tô Y Nhiên đã cam đoan sẽ đánh Lý Khinh Ngữ thành tàn phế.

Cứ như thế, chiến đấu của Thanh Long Kiếm Phong chấm dứt.

Diệp Thiếu Khanh đứng lên, dẫn bọn họ rời đi.

Diệp Thiếu Khanh mỉm cười nói:

- Vòng tiếp theo là vào nửa tháng sau, thời gian rất ngắn, chờ xem tạo hóa của ngươi, Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhìn chiến trường Đông Hoàng thứ nhất to lớn, bình tĩnh nói:

- Không thành vấn đề, sư tôn.

Lý Thiên Mệnh nhìn thấy dưới chiến trường, sóng ngầm như con thú khổng lồ máu me gầm rống vụt qua.

Có lẽ sẽ chết nhiều người.

Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh, Lý Khinh Ngữ cùng nhau trở về Thanh Long Kiếm Phong.

Chiến đấu vòng thứ nhất đã kết thúc, nửa tháng sau sẽ diễn ra đợt chiến thứ hai, nửa tháng sẽ qua trong chớp mắt.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sư tôn đang nghĩ cái gì?

Diệp Thiếu Khanh nhíu mày nói:

- Ta đã nghĩ nửa tháng sau ngươi có nên tiếp tục không.

Lý Thiên Mệnh hoang mang:

- Là sao?

Chẳng phải đã bảo mình tôi luyện để ba năm sau trở thành đệ tử Thái Nhất sao?

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Tạm thời không nói rõ được, chỉ sợ ngươi vào Thái Nhất Tháp sẽ có nguy hiểm.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vũ Văn Thái Cực dám giết người sao?

Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng sau khi hắn đánh bại Vũ Văn Thánh Thành ngày hôm nay thì không khí nguyên Đông Hoàng tông đổi khác, đây là lần đầu tiên hắn lộ mặt trong trường hợp lớn ở tông môn.

- Hắn sẽ không, hắn lười nhìn ngươi, nhưng đệ tử trong tranh phong Thái Nhất Tháp thì rất có thể. Chỉ cần ngươi vào tầng thứ ba Thái Nhất Tháp thì ta rất khó bảo đảm che chở cho ngươi được.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nếu chỉ là đệ tử thì sư tôn hãy yên lòng.

Lý Thiên Mệnh biết mình đang đi trên mũi đao, nhưng hắn không có sự lựa chọn khác. Hắn chỉ có hai lần ba năm, nếu không chém giết trong lằn ranh sống chết thì sẽ không đấu lại bản thân.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thiên tài biết xem xét thời thế, lớn lên trong đau khổ sống chết thì mới trở thành cường giả thật sự được. Nếu ta không đánh lại đệ tử cạnh tranh khác mà tuyển chọn trốn tránh thì tương lai vẫn sẽ có người khác giết ta.

Diệp Thiếu Khanh cảm khái nói:

- Gan dạ lắm, năm xưa phụ thân của ngươi cũng gan to bằng trời, nhưng tính cách của hắn quá nóng nảy, không thận trọng như ngươi, dễ chịu thiệt.

Cuối cùng đúng là ăn trái đắng thật, bị hủy hoại cả đời.

Nói đến đây, Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác hơi khó chịu, một cảm giác khiến người sởn tóc gáy, lòng bàn chân lạnh lẽo.

Lý Thiên Mệnh thấy Diệp Thiếu Khanh nhìn sau lưng mình, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn, đó là ánh mắt sư tử đực đụng độ mãnh hổ.

- Có người đến?

Lý Thiên Mệnh vụt ngoái đầu lại.

Khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ người đến.

Đó là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, ngực thêu đồ án cá âm dương cổ xưa, thoạt trông dưới ba mươi tuổi.

Bắt mắt nhất là mắt của người đó, một đen một trắng, lạnh thấu xương, trắng như tờ giấy nhợt nhạt, đen như giọt mực.

Khí thế của người này cực kỳ quỷ dị, tuy không quá thô bạo nhưng khi liếc mắt qua sẽ khiến người rét run.

Đó là thần uy như siêu phàm nhập thánh, làm Lý Thiên Mệnh bản năng lùi một bước.

Trong lòng Lý Thiên Mệnh nhanh chóng định nghĩa:

- Đây là người đáng sợ nhất mà ta từng gặp trong Đông Hoàng tông.

Lý Thiên Mệnh tin điều đó.

Bình Luận (0)
Comment